Bảo Bối, Cưng Chiều Mình Em

Chương 3



Cô cũng đồng ý đi làm đồ ăn cho họ. 6 phút sau, vừa mới bưng ra thì 2 tên đàn em của hắn trở về và thì thầm vào tai tên đại ca gì đó.

Hắn lập tức đứng dậy đập bàn, 5 hộp mì tôm trên bàn bị đổ đầy sàn. Hắn tức giận hỏi:"Mày dám lừa tao? Rõ ràng ngõ đó là ngõ cụt. Sao hắn có thể vào đó chứ? Rốt cuộc là mày đang bao che cho hắn đúng không?"

"Bị điên à? Ai quen. Không ăn mì thì thôi. Đừng có gọi, thật là phung phí. Giờ trả hay là sao?" Cô cũng đã tức giận không kém.

Anh ngồi dưới quầy thu ngân, đứng ngồi không yên. Gào thét trong lòng:"Con nhóc này! Không muốn sống nữa à?"

"Trả? Là trả gái giá mày đã lừa tao á? Được thôi. Muốn chết kiểu gì? Có tin tao phá nát cả cái tiệm rách nát này không?"

Tự Uyên nắm chặt hai tay:"Không trả đúng không? Vậy thì..."

Cô lập tức ngẩng mặt lên làm chúng giật hết cả mình. Rồi đột nhiên xông lên, rồi tóm lấy chân của tên đại ca rồi mếu máo:"Đại ca ơi! Đại ca! Anh tha cho em đi đại ca. Ở trên em còn có mẹ già, dưới còn có đàn con thơ. Giờ anh giết em, phá tiệm của em thì em lấy gì nuôi họ, đất còn không có mà ăn nữa là. Anh rủ lòng từ bi tha cho em đi mà đại ca ơi! Em thật sự không biết tên đó ở đâu cả? Nãy em theo ăn có thấy gì đâu"

Ai cũng cạn lời đến ngao ngán. Tên đó đành bỏ qua, tha cho cô và cái tiệm nhỏ bé này một mạng. Chúng kéo nhau rời đi, và nói chắc giờ này người chúng cần tìm đã cao chạy xa bay rồi.

Khi chúng leo lên xe rồi đi xa hết thì cô mới lau nước mắt, đứng dậy rồi thở phào:"Phù.. Xém thì toi cái mạng nhỏ này rồi"

Cô thu dọn đống lộn xộn vừa sảy ra. Sạch sẽ bóng loáng! Khi đó cô mới vào phòng thay đồ lấy balo, chạy ra cửa và khóa lại. Đi được nữa đường thì cô mới chợt nhớ ra. Cái tên mà cô cứu vẫn còn đang ở trong đó.

1 là mặc kệ. 2 là đi cứu. Đắn đo một lúc cô vẫn chọn cách quay lại vác anh ra ngoài. Vừa vào tới, đèn đột nhiên vụt tắt, cô sợ hãi bấm loạn đèn pin điện thoại lên. Mò mằn vào chỗ anh đang ngồi.

Thấy anh đang ngủ thì đi lại. Vỗ nhẹ vào má anh rồi hỏi:"Này! Anh gì ơi! Anh chết chưa vậy?"

Anh nhăn mặt, dần mở mắt:"Đồ phụ nữ độc ác! Dám nhốt tôi ở đây"

Cô từ chối nhận liền:"Nào có! Là do tôi quên. Giờ tôi cũng quay lại rồi. Đấy! Cửa mở rồi! Anh từ đâu tới thì trở về nơi đó đi"

Anh gật đầu. Cô cũng tốt bụng dìu anh ra bên ngoài rồi cẩn thận khóa cửa tiệm lại. Cô để anh ngồi xuống, thân thiện tặng lại cái áo khoác, trước khi đi còn vẩy tay chào anh:"Bảo trọng nhe!"

Tầm mắt của anh dần dần mờ nhạt đi. Vẫn thấy bóng lưng nhỏ bé, à hình như còn thấy ở giữa mu bàn tay phải của cô có một nốt ruồi thì phải. Xong anh cũng ngất lịm đi.

Sáng hôm sau, khi anh tỉnh lại đã ở trong phòng của mình. Ba mẹ anh vô cùng lo lắng cho anh. Thấy anh tỉnh lại thì hỏi han:"Thiên! Con còn đau không? Đang yên đang lành sao lại bị tập kích chứ?"

"Không sao đâu mẹ. Con khỏe rồi"

Mẹ anh đột nhiên nhớ ra gì đó, ngồi xuống giường:"À! Cái áo khoác kia là của con cái nhà ai vậy? Con quen từ lúc nào?"

Nhắc tới cái áo khoác thì anh mới nhớ ra cô. Người đã giúp đỡ anh hôm qua:"Chỉ là người qua đường đã cứu con thôi"

"Vậy hả? Haizzz.." Bà ấy tràn đầy thất vọng. Cùng ba của anh rời đi.

Huỳnh Thiên nhìn xung quanh. Thấy áo khoác của cô được gấp gọn gàng bỏ trên bàn cạnh giường anh. Anh với tay cầm lấy, một mùi thơm nhẹ nhẹ bay ra. Khiến anh có cảm giác thoải mái.

Ngửi lấy một chút, thì từ trên chiếc áo rơi xuống một sợi dây chuyền trắng, kèm theo một hình mặt trăng khuyết pha lê. Trông rất bắt mắt.

Anh cầm lên xem:"Bản giới hạn của MickMour?"

*MickMour: Một hãng thời trang nổi tiếng của thế giới. Sản phẩm mới tung ra có sức thu hút rất mạnh mẽ, đem lại lợi nhuận cao. Nhưng! Lưu ý một điều. Đồ của MickMour làm ra. Nó không dùng chất liệu bình thường, và giá cả để sở hữu một món đồ của hãng này cũng không phải thấp.

Mà sợi giây chuyền tên Pha Lê Nguyệt này chính là bản giới hạn chỉ có 1 của MickMour. Giá cả của bản giới hạn thì khỏi phải bàn rồi. Mà trên thế giới chỉ có 1 sợi giây chuyền này thôi nhé!

Anh lại tò mò không biết cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để sở hữu nó. Nhìn cô nghèo nàn vậy mà, lấy đâu ra tiền cơ chứ? Anh chắc còn đang nghi của cô đi ăn trộm cũng nên. Nhưng mà anh vẫn cất đồ của cô rất kỉ.

Cùng lúc đó, cô cũng đã tới tham gia buổi phỏng vấn của Lâm Thị. Ai vào trước đó, ban giám khảo cũng đành lắc đầu bó tay. Nhưng đến lượt cô lại khác.

Họ đánh giá cao kỉ năng và tài năng của cô. Rất nhanh cô đã được thông qua và họ rất hy vọng cô sẽ góp một phần sức để Lâm Thị sản xuất ra nhiều mặt hàng tinh tế, đem lại sự mới mẻ cho thị trường.