Bảo Bối Em Là Ai

Chương 37: Sứ mệnh của kẻ thế thân



"Đây là gì vậy?"

"Bạch tổng, thư ký Dực dặn tôi, đem bản hợp đồng này đến cho người ký."

Nhược San không để tâm lắm đến nội dung bản hợp đồng, chỉ nhìn người nhân viên đầy nghi hoặc: "Nguyệt Dực có chuyện gì mà lại không lên gặp tôi? Mà hình như, tôi chưa từng thấy anh bao giờ?'"

Người nhân viên nam vui vẻ nở nụ cười thân thiện: "Bạch tổng, tôi là Thành Vĩ làm bên bộ phận kế hoạch, vừa rồi mới chuyển sang bộ phận kinh doanh. Hiện tại, thư ký Dực đang chờ bên dưới, đợi Bạch tổng phê duyệt xong là tôi mang qua cho ngài ấy luôn."

Nhược San nhíu mày nhìn Thành Vĩ, rồi bắt đầu lật trang đầu tiên trong bản hợp đồng. Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên một tiếng "tinh", một dòng tin nhắn từ số Nguyệt Dực gửi tới.

[Nhược San, tôi đang đợi ở dưới sảnh. Xong việc, chiều đưa cô đi thăm mẹ.]

Nhược San vui vẻ nở nụ cười, nhanh chóng đặt bút ký tên mà không một chút nghi ngờ. Ánh mắt Thành Vĩ đứng phía trước, liền ánh lên sự xảo quyệt, ranh ma. Hắn ta khẽ cúi đầu, cố tình che đi khóe miệng vừa nhếch lên.

- -------------

Biệt thự Tề Long.

Thành Vĩ đứng trước mặt Tề Long, thận trọng đưa ra chiếc phong bì màu trắng.

"Thưa ngài, mọi chuyện đã sắp xếp xong cả rồi!"

Tề Long nhìn vào bản văn kiện với vẻ mặt hài lòng, đầu gật gù ra lệnh: "Tốt lắm! Cứ theo kế hoạch mà làm."

Ngay sau khi Thành Vĩ rời đi. Tề Long trên tay cầm văn kiện, chống chiếc gậy mang hoạ tiết cổ tập tễnh bước vào bên trong. Ông ta tiến tới một căn phòng nhỏ, nằm ở phía cuối cùng của hành lang. Căn phòng đó tựa như một nơi giam giữ tù nhân, với bộ bàn ghế gỗ đơn giản, cùng chiếc giường inox chỉ đủ vừa cho một người đàn ông.

Trước mắt Tề Long lúc này, là Nguyệt Dực mình mang đầy thương tích, đang nằm bất tỉnh dưới sàn nhà. Xung quanh anh, có đến 4,5 tên vệ sĩ đứng canh. Sau một cái phất tay, thì một tên trong số chúng đem xô nước đã chuẩn bị từ trước, tạt mạnh vào mặt Nguyệt Dực.

Bất ngờ bị tấn công bởi nước lạnh, các tế bào trên người Nguyệt Dực đều đồng loạt phản ứng. Ngay lập tức, anh giật mình mở to đôi mắt, ho lên mấy tiếng sặc sụa. Sau cùng, dùng sức chống bàn tay rướm máu xuống sàn, khó khăn ngồi dậy. Có vẻ một vài chiếc xương sườn đã bị gãy, đâm vào đâu đó trên ngực anh, nên khiến mỗi lần dịch chuyển, Nguyệt Dực đều cảm thấy rất đau đớn.

Tề Long cầm văn kiện, ném xuống ngay chân Nguyệt Dực, lạnh lùng nói: "Nguyệt Dực! Tôi cho cậu cơ hội sửa chữa sai lầm, hãy đem văn kiện này công bố ra bên ngoài, rồi ngay sau đó cậu có thể tự mình rút khỏi Bạch Lâm. Tôi nghĩ cậu đủ thông minh để biết điều mình nên làm."

Nguyệt Dực nghe xong liền vội vàng lật tung văn kiện lên, bên trong còn kèm theo một bản hợp đồng, có chữ ký và con dấu mà Nhược San đã xác nhận. Anh không còn xa lạ gì với mấy danh sách chết người này, nên khi thấy thông tin của Bạch Uyển Đồng được kê khai chi tiết trong đó, thì trở nên vô cùng hoảng sợ.

Nguyệt Dực lúc này dường như mất hết sự bình tĩnh, không chút do dự mà xé bản hợp đồng thành nhiều mảnh. Ngay sau đó, anh vơ vội những giấy tờ còn lại, điên cuồng mà giằng xé.

Tề Long chứng kiến khung cảnh như vậy, mặt mày liền xám lại, cơ miệng giật giật vài cái khiến vết sẹo đáng sợ cũng bị kéo theo. Sau vài giây, ông ta liền nhổ nước miếng lên người Nguyệt Dực, dáng vẻ chán ghét gằn lên: "Thật là đồ phế vật."

Nguyệt Dực gắng gượng ôm lấy ngực đứng dậy, nước và máu hòa chung với nhau, rồi chậm chạp nhỏ xuống từng giọt trên khuôn mặt, anh nheo bên mắt bị thương lại, nhìn thẳng vào Tề Long.

"Đừng làm hại cô ấy...tôi sẽ tìm cách khác!"

Đột nhiên Tề Long phá lên cười: "Nguyệt Dực, đúng là cô ta đã khiến cậu u mê rồi, cậu cho rằng tôi còn tin tưởng mà giao thứ quan trọng cho cậu quyết định hay sao. Chẳng qua muốn xem phản ứng của cậu thế nào, nhưng thật đáng thất vọng. Uổng công mười mấy năm qua ta đã cưu mang và nuôi dưỡng cậu, bây giờ coi như bỏ."

Nguyệt Dực nghiến chặt răng, nhíu cánh mày rậm. Anh không hề phủ nhận sự nuôi dưỡng của Tề Long, nếu ông ta muốn mạng của anh, anh cũng sẵn lòng đồng ý. Nhưng Nhược San thì khác, cô ấy hoàn toàn vô tội. Không thể nào vì trả thù cho Tề Long, mà đẩy Nhược San đến con đường tội lỗi này được.

"Xin lỗi! Là tôi nợ ngài."

Bất ngờ Tề Long thu lại dáng vẻ thong thả đó, ánh mắt phóng ra tia u ám, căm hận: "Tôi cho cậu biết, bây giờ mọi chuyện đã xong rồi! Vé đã bán ra, kịch hay đã công chiếu."

- ---------------

Công ty thương mại Bạch Lâm.

"Xin lỗi các anh là ai?"

"Làm ơn xin dừng bước ạ!"

Cô thư ký ngồi bên ngoài phòng làm việc của Nhược San, vội vàng chạy tới ngăn cản đám người đang hùng hổ bước đến. Một người đàn ông ngoài 30 tuổi dừng lại trước mặt cô, giơ ra tấm thẻ ngành rồi bình tĩnh trả lời:

"Chúng tôi là cục phòng, chống tham nhũng, thuộc đơn vị thanh tra chính phủ. Yêu cầu cô đưa chúng tôi vào phòng làm việc của tổng giám đốc Bạch Uyển Đồng."

Nữ nhân viên thoáng chốc bị doạ cho xanh mặt, ngẩng đầu sang liền thấy phó giám đốc Bạch Lâm Ngạn, cùng vài vị khác đứng kế bên nhìn cô gật đầu, thì mới vội vàng tiến đến, mở cửa phòng của Bạch Uyển Đồng ra.

Vừa trông thấy Nhược San ngồi trên ghế, mấy người đàn ông phía sau đã nhanh chân bước đến, giữ chặt lấy tay Nhược San trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Người đàn ông uy nghi đứng giữa gian phòng,

giơ lên một tờ lệnh bắt giữ kèm theo giọng nói kiên nghị, đanh thép:

"Tổng giám đốc Bạch, chúng tôi có lệnh bắt giữ cô vì tội tham gia đường dây mua, bán dự án ảo. Ngoài ra, tên của cô cũng có trong danh sách tham nhũng, nhận hối lộ. Phiền cô đi cùng chúng tôi đến sở cảnh sát một chuyến để tiếp nhận điều tra."

"Chuyện gì thế này?"

Nghe từng lời vị thanh tra đó nói, mà đầu óc Nhược San trở nên hỗn loạn, quay cuồng. Mặc cho hai người đàn ông cao lớn bên cạnh đang giữ chặt lấy tay, cô vẫn tì mạnh người lùi về sau, cất giọng run sợ thanh minh: "Các người nhầm rồi, không phải tôi đâu! Làm sao tôi lại tham gia vào những chuyện như thế được, hãy kiểm tra lại đi! Chắc chắn là nhầm lẫn gì rồi!"

Vị thanh tra gật đầu ra hiệu, ngay lập tức, đám người phía sau tay mang mấy chiếc hộp lớn tiến đến bàn làm việc của Nhược San. Nhanh chóng thu giữ mọi giấy tờ, sổ sách, máy tính và túi xách của cô.

Bạch Lâm Ngạn cùng vài người có vị thế trong công ty, trông thấy cảnh tượng trước mắt liền vô cùng kinh ngạc. Thời gian qua, cứ tưởng Bạch Uyển Đồng đã hoàn toàn thay đổi, trở thành vị tổng giám đốc có chút tiến bộ. Ai ngờ được, đằng sau vỏ bọc đơn giản ấy, lại là người có gan to tày đình như thế này.

Vị thanh tra nhìn Nhược San bị kéo đến trước mặt mình, thì lạnh lùng tuyên cáo: "Tổng giám đốc Bạch, cô có quyền giữ im lặng cũng như mời luật sư. Mọi điều cô nói ngay lúc này, có thể là bằng chứng chống lại cô trước toà."

Nhược San hoảng sợ túm chặt lấy ống tay áo vị thanh tra, giọng không ngừng run lên: "Tôi có thể gọi điện thoại được không? Tôi muốn gọi cho thư ký của mình, làm ơn hãy cho tôi liên hệ với anh ấy."

"Tổng giám đốc Bạch, chuyện này hãy đợi luật sư của cô đến đi! Còn bây giờ, nếu cô không chịu đi, chúng tôi buộc phải còng tay cô lại."

Nhược San buông rơi đôi bàn tay, thất thần như người vô hồn, trong lòng không đè nén được sự sợ hãi mà liên tục run lên "Nguyệt Dực à! Anh ở đâu? Mau đến đây đi được không?"

"Đừng bỏ rơi tôi mà!"