Bảo Bối Em Là Ai

Chương 61: Món quà cưới của nguyệt dực



"Ui chao, Nhược San con xem này, đẹp quá đi mất, đúng là chủ tịch tập đoàn lớn có khác, mỗi cái sân khấu kia thôi cũng phải mất cỡ mấy triệu NDT liền!"

Nhược San đứng chết chân ở phía sau lưng Đường Thẩm, những tưởng thời gian qua cô có thể chôn sâu mọi thứ liên quan đến Hoắc Tần Phong mà sống như chưa từng có anh tồn tại.

Nhưng nhắc đến Hoắc Tần Phong, thì câu nói tàn nhẫn khi ấy lại vang lên trong đầu cô, đau đến từng chân tơ kẽ tóc, thấm sâu vào mỗi tế bào trên cơ thể. Nếu có thể, cô chỉ ước đoạn ký ức về anh hoàn toàn bị mất đi sạch. Không biết Hoắc Tần Phong là ai? Không quan tâm cuộc đời của anh như thế nào? Cứ vậy mà bình lặng sống như những người chưa từng quen biết.

Nhưng hình như cô sai rồi, có ghét, có hận thì hình như cũng có yêu. Cô vẫn không thể nào quên đi Hoắc Tần Phong được.

Cô nhìn vào màn hình tivi như kẻ vô thức, đúng lúc giọt nước mắt trên khoé mi chảy xuống, thì Đường Thẩm cũng quay lại.

"Phịch!"

Nguyệt Dực giật phắt chiếc khăn trên tay cô, rồi phủ ngay lên đầu, động tác vừa xoa xoa vừa cất giọng trách cứ:

"Em có nhanh lên không! Đợi em mà anh đói lắm rồi đấy!"

Đường Thẩm nghe thấy thế liền vui vẻ nói:

"Nhược San, nhanh nhanh lên con! Hải sản phải ăn nóng mới ngon, nguội rồi là khó ăn lắm!"

Nói xong bà vội vàng tắt tivi, rồi tất bật chạy vào trong bếp.

Nguyệt Dực lúc này mới hạ chiếc khăn xuống, tiện tay vuốt lại mái tóc cho cô, lo lắng hỏi:

"Em không sao chứ?"

Nhược San điềm nhiên kéo chiếc khăn trên tay Nguyệt Dực rồi cúi đầu lau nước mắt, sụt sùi vài cái rồi bình tĩnh trả lời:

"Ra là vì chuyện này mà anh chạy vội về đây với em hả? Đúng là anh em tốt, sợ em bị chấn thương tâm lý sao? Thật sự cũng có chút bất ngờ, nhưng chuyện này em đã nghĩ đến từ lúc còn là Bạch Uyển Đồng rồi, nghĩ nhiều thành ra cũng không thấy buồn nữa."

Bàn tay Nguyệt Dực chợt run lên vài nhịp.

Anh em? Chỉ là anh em thôi sao? Nhược San anh không muốn làm anh của em, thà em cứ coi anh như một người đàn ông xa lạ, chí ít anh còn cảm thấy mình có cơ hội bước vào trái tim em. Nhưng anh em, khoảng cách này với anh mà nói, quá đỗi gần gũi mà cũng vạn dặm xa xôi.

Cô không dám nhìn vào mắt Nguyệt Dực, liền vội vã cầm theo chiếc khăn trắng bước ra ngoài, rồi treo nó lên chiếc dây phơi ngay trong hiên.

Đầu xuân, trời vẫn còn chút se lạnh, xen lẫn hương gió tươi mát khiến cảm giác bí bách trong lòng cô như dần tan biến.

Cô nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve qua lại trên bụng, ưu tư tâm sự.

"Gà Rán, người đàn ông đó ngày mai sẽ lấy vợ rồi, con cho mẹ buồn nốt hôm nay, kể từ mai mẹ xin hứa sẽ không bao giờ khiến con phải chịu uỷ khuất nửa. Quãng đời sau này, sẽ có mẹ, có bà ngoại, có cậu Bách Tùng và chú Nguyệt Dực, ai cũng đều hết mực yêu thương con, vậy nên Gà Rán của mẹ phải thật ngoan ngoãn đó biết chưa?"

Như cảm nhận được cái đụng chạm yêu thương của mẹ, vật bé nhỏ bên trong liền làm một cú lộn nhào, khiến cô vừa nhăn mặt khó chịu lại vừa nở nụ cười hạnh phúc.

Mọi người ngồi vào bàn chưa được bao lâu, thì Bách Tùng gọi video call tới máy của Đường Thẩm, cậu vì nghe được bản tin về hôn lễ của Hoắc Tần Phong, sợ Nhược San đau buồn nên mới vội vàng thông qua cuộc nói chuyện với mẹ mình, kiểm tra xem tình hình của cô như thế nào?

Trông thấy mọi người đều trò chuyện vui vẻ, nhất là Nhược San lại không biểu lộ một chút sắc thái khác lạ nào, càng khiến Bách Tùng thêm phần lo lắng không yên. Có thể là cô chưa biết, cũng có thể là biết rồi mà vờ như không. Chỉ Nguyệt Dực là người nhận thấy rõ, ngoài nụ cười ấy, là ẩn chứa vẻ đau lòng không cách nào xoa dịu được.

Buổi tối, cô cùng mẹ và Nguyệt Dực ngồi ăn hoa quả, xem chương trình giải trí trên tivi. Sau đó thì cô qua phòng ngủ cùng Đường Thẩm, để Nguyệt Dực ngủ tạm lại phòng mình một đêm.

Sáng sớm hôm sau Nguyệt Dực rời Đồng Lý trở về Thượng Hải, nhưng thực chất là anh trở về Thành phố Nam Kinh, để dự hôn lễ của Hoắc Tần Phong và Bạch Uyển Đồng.

Khách sạn Hoàng Kim 7 giờ 30 tối.

Trong căn phòng mang phong cách hoàng gia sang trọng, là sự có mặt của Bạch Uyển Đồng cùng mấy chuyên viên trang điểm, họ đang tỉ mỉ hoàn thiện nốt những khâu cuối cùng.

Bạch Uyển Đồng mang phong thái nhã nhặn ngồi trên ghế sofa mạ vàng, cô mặc một chiếc váy trắng kiêu sa lộng lẫy, cổ đeo một bộ trang sức kim cương được chế tác bởi công ty nổi tiếng Mouawad.

Lúc này, còn có mấy người ở Triệu gia lui tới chúc mừng cô, còn phía Bạch gia thì hầu như không có ai, ngay cả Gia Yến ít có hiềm khích với cô nhất, cũng không hề xuất hiện.

Trông thấy Nguyệt Dực từ ngoài cửa bước vào, Uyển Đồng liền vui vẻ chào đón.

"Nguyệt Dực! Anh đến rồi sao? Tôi còn sợ anh sẽ từ chối lời mời của tôi đấy!"

Nguyệt Dực trên tay cầm theo văn kiện, bình thản bước tới ngồi vào ghế đối diện với Bạch Uyển Đồng, ánh mắt tựa hồ rất lạnh lẽo.

"Tôi đương nhiên là phải đến rồi! Còn mang theo một món quà vô cùng bất ngờ muốn tặng cho cô nữa!"

Ngay lập tức Uyển Đồng thu lại nét cười, hiểu rõ ý tứ sâu xa của Nguyệt Dực, nên từ từ ra hiệu cho đám người xung quanh lui hết ra bên ngoài. Chừng vài phút sau, mới thong thả chạm nhẹ lọn tóc trước trán, bày ra thái độ không mấy hoà nhã.

"Anh có chuyện gì thì mau nói đi! Hoắc Tần Phong sắp đến đây rồi!"

Nguyệt Dực lồng hai bàn tay vào nhau, rồi đặt lên đùi, hướng người về phía Uyển Đồng nghiêm nghị truy hỏi:

"Bạch Uyển Đồng! Tôi hỏi cô, đêm cô xảy ra tai nạn, cuộc gọi cuối cùng ở Skybar mà cô đã nhận đó là của ai?"

Bàn tay Uyển Đồng đang đậu ở vầng trán liền cứng lại, cô thở gấp vài nhịp rồi từ từ thu về, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Nguyệt Dực. Vài giây sau, mới khó khăn "ực" được một cái, lúng túng trả lời:

"Tôi... tôi không nhớ! Lâu như vậy rồi... làm sao tôi có thể nhớ được..."

"Rầm!"

Bàn tay Nguyệt Dực xòe ra, đập mạnh lên bản văn kiện đang đặt ở trên bàn, ngay lập tức tạo thành một tiếng động lớn, khiến Uyển Đồng chợt giật thót tim.

"Vậy tôi giúp cô nhớ lại nhé! Kẻ khiến cô phải vội vã rời đi như vậy, bỏ lỡ cả cuộc hẹn với Hoắc Tần Phong, người đó có phải là Tề Long không?"

Uyển Đồng không dám ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hoảng hốt dường như muốn lẩn tránh.

Thấy vậy, Nguyệt Dực càng cố tình công kích.

"Tôi đã vô cũng thắc mắc, cho dù Tề Long cử người theo dõi Bạch gia, lại được tôi ở bên trong ngầm trợ giúp, nhưng ngay cả việc Lăng Đằng không phải là con của Bạch Lâm Cảnh, ông ta cũng có thể hay biết. Đến cả những bí mật bẩn thỉu nằm sâu trong két của Bạch gia, Tề Long cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Hoá ra... nghi ngờ của tôi hoàn toàn đúng!

Thực ra vì tôi mang ơn Tề Long mà buộc lòng trợ giúp ông ta, chuyện đó thì không có gì đáng nói! Nhưng mà ngay chính cô là con gái ruột của Bạch Lâm Cảnh, lại đi câu kết với kẻ thù để bán đứng cha mình, điều này tôi quả thực không bao giờ ngờ tới đấy!"

"Không chỉ thế, tôi còn biết cô sớm đã tỉnh lại, và biết rõ sự hiện diện của Nhược San. Không phải là Tề Long hối thúc tôi lừa Nhược San vào tù, mà chính cô mới là kẻ đã hối thúc Tề Long, ép ông ta phải đẩy cô ấy vào tù. Cô biết rõ, tôi là người đưa cô ấy tới Bạch Lâm, chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn Nhược San hàm oan như vậy. Cô còn dám mượn tay của Hoắc Tần Phong giết chết Bạch Lâm Ngạn, mỗi nước đi đều vô cùng tinh vi, xảo quyệt."

"Bạch Uyển Đồng, người ta nói cô chỉ là người phụ nữ ăn chơi, vô tri, vô dụng, nhưng bọn họ không hề hay biết, ẩn sau dáng vẻ ấy lại là một tâm địa vô cùng độc ác, mưu mô. Quả thực Nguyệt Dực tôi phải nghiêng đầu kính phục cô vạn phần."

Nguyệt Dực dứt lời, không gian bỗng chốc trở nên căng thẳng, ngột ngạt, vài giây sau đó, Bạch Uyển Đồng mới phá lên cười.

"Nguyệt Dực! Anh đang kể chuyện trinh thám sao? Tôi chẳng hiểu anh đang nói linh tinh gì nữa? Nếu không có gì quan trọng, thì anh có thể ra ngoài được rồi, Hoắc Tần Phong sắp tới đừng để anh ấy phải khó chịu."

"À! Ý cô nói đến chứng cứ sao? Tôi có mang theo, không những vậy còn chuẩn bị thêm một bản gửi đến cho Hoắc Tần Phong nữa. Bạch Uyển Đồng, cô đừng tưởng chỉ mình tôi biết mọi chuyện xấu xa của cô, có khi cậu ta còn nắm rõ mọi thứ hơn tôi, nói không chừng việc lấy cô chính là sự trừng phạt mà Hoắc Tần Phong dành cho cô đấy!"

Bạch Uyển Đồng kinh ngạc đột độ, liền bật dậy khỏi ghế. Cùng lúc này, tiếng người nhân viên bên ngoài vang lên:

"Cô Bạch, đã đến giờ cử hành hôn lễ rồi!"