Bảo Bối Em Là Ai

Chương 74: Bí mật câu kết



Kết quả 10 giờ sáng, cô mới có thể lết thân tàn ngồi dậy. Tức giận hơn nữa, đập vào mắt cô là cảnh Hoắc Tần Phong âu phục chỉnh tề, trên tay cầm ly trà gừng thong thả đứng ngắm bình minh muộn qua tấm kính lớn.

Cô bình tĩnh hít vào thở ra vài lần, đảo mắt nhìn quanh, cũng chỉ có thể vớ lấy chiếc kính hiệu của Hoắc Tần Phong đang đặt trên bàn, dùng sức ném mạnh một cái vào đầu anh.

"Bộp!"

Chiếc kính trúng vào gáy Hoắc Tần Phong rồi rơi xuống sàn, anh giật mình kêu lên một tiếng, sau đó quay đầu, nhíu chặt mi tâm nhìn về phía cô, ôn nhu nói:

"Bảo bối, em tỉnh rồi sao?"

Hoắc Tần Phong lúc này không đeo kính áp tròng, nên ngay khi trông thấy ánh mắt nâu quen thuộc đó, trong lòng cô bỗng có chút xáo trộn, phân vân.

Một Daniel đạo mạo và một Hoắc Tần Phong hoá thú, nghĩ thôi cũng khiến người ta lạnh buốt sống lưng rồi.

"Bảo Bối, em làm sao thế? Bị đau chỗ nào sao?"

Cô nhích người về sau, ánh mắt nhìn Hoắc Tần Phong quá đỗi kinh ngạc.

Đáng sợ, thật sự là đáng sợ! Kẻ hôm qua còn lạnh lùng chối bỏ cô, nay đã vội giở giọng ngọt ngào âu yếm, người đàn ông này cũng hai mặt quá rồi.

Hoắc Tần Phong thấy cô ngây người không chút phản ứng, liền bước tới đặt ly trà gừng lên bàn, chậm rãi cởi áo khoác ra.

"Này! Anh làm gì mà phải cởi áo hả?"

Ánh mắt gian tà, dâm dê của Hoắc Tần Phong đậu lại trên khuôn ngực nửa kín nửa hở của cô, bày tỏ một thái độ vô cùng thèm khát.

"Nếu em không mặc đồ vào, thì cũng có thể chờ anh cởi đồ ra!"

"Không được! Em cấm anh không được bước qua đây! Đứng yên đấy, để em đi tắm!"

Ban nãy cô thật sự có rất nhiều dũng khí để mắng chửi anh, nhưng bây giờ lại bị sự đê tiện của anh làm cho áp đảo, chỉ có thể gấp rút lết cơ thể siêu vẹo, bước từng bước khó khăn vào nhà vệ sinh.

Đợi sau khi cô bước ra ngoài, thì cũng không còn trông thấy Hoắc Tần Phong ở đó nữa, chỉ thấy trên giường là đồ đạc anh đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Hoắc Tần Phong khá tinh tế khi chọn cho cô chiếc váy hoa nhã màu dài tay, vừa khéo léo che đi những vết tích ân ái trên cơ thể.

Đợi một hồi cũng không thấy Hoắc Tần Phong quay lại, đột nhiên cô cảm thấy có chút nôn nóng, không nhịn được mà xách túi bước ra ngoài.

"Cạch"

Đúng lúc này, Hoắc Tần Phong cũng từ phòng đối diện bước ra, theo sau anh còn có Anna đang trong bộ đồ ngủ không mấy "đoàng hoàng".

Phút chốc trong đầu Nhược San nổ "toang" một tiếng, cô không phải là chưa từng gặp qua Anna, cũng không phải không biết cô ta là thư ký của Hoắc Tần Phong, nhưng mối quan hệ của họ nhìn như thế này, có phải đã vượt quá mức rồi không?

Hoắc Tần Phong tỏ ra khá bình thản, dường như không để ý đến cảm xúc của cô, chỉ nhìn Anna gật đầu một cái rồi tiện tay giúp cô ta đóng cửa lại.

Sau cùng mới sải bước về phía Nhược San, chìa bàn tay ra, mỉm cười nói:

"Em xong rồi sao, chúng ta mau đi thôi!"

Cô đè nén tâm trạng khó chịu xuống, khẽ gật đầu rồi đem tay mình đặt vào lòng bàn tay của Hoắc Tần Phong, nhẹ nhàng bước đi ngay bên cạnh anh.

Người đàn ông này, sau hơn 4 năm không gặp quả thực anh đã khác trước rất nhiều, có những chuyện cô không biết rõ tất nhiên sẽ không mù quáng phán xét. Còn nếu đã chấp nhận quay về bên cạnh nhau, cô đương nhiên sẽ lựa chọn cách tin tưởng vào anh.

Cô ngồi trong xe, liên tục liếc mắt nhìn vào dáng vẻ yêu nghiệt của Hoắc Tần Phong, muốn mở miệng nói gì đó rồi lại thôi.

Hoắc Tần Phong vươn tới nắm chặt lấy tay cô, khẽ nhẹ nhàng miết qua miết lại, trầm ấm mở lời:

"Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi!"

Chỉ đợi câu nói này, cô liền vội vàng lên tiếng:

"Tần Phong, anh thực sự không có chuyện gì để nói với em sao? Em vẫn luôn thắc mắc tại sao Lão Hoắc gia lại nói dối em về bệnh tình của anh, còn nói 15 tới sẽ đưa em qua Mỹ thăm anh nữa, rồi bây giờ anh lại đột ngột xuất hiện ở đây, anh nói em phải hiểu chuyện này như thế nào đây?"

"Em không muốn sao?"

"Tần Phong, anh biết ý em không phải thế mà! Chúng ta... có thể nào nói rõ mọi chuyện với nhau được không?"

Hoắc Tần Phong ánh mắt hướng về phía trước, thoáng nét lơ đễnh, vô tư.

"Chẳng phải anh đã khoẻ mạnh quay về bên mẹ con em rồi sao?"

Cô lặng lẽ nhìn anh, rõ ràng là Hoắc Tần Phong ở bên cạnh cô, nhưng tại sao cô luôn cảm thấy có điều gì đó không chân thực, cứ như có một lớp sương mỏng, ngăn cách giữa anh và cô vậy, tuy là nắm chặt trong lòng bàn tay nhưng lại không có cách nào nhìn rõ được.

Cô thở dài một hơi, tâm trạng thoáng chốc trùng xuống, tự đem lời trong lòng trấn an bản thân "Đúng vậy! Chỉ cần Tần Phong mạnh khỏe trở về, mọi chuyện sau này đều có thể từ từ sáng tỏ, anh và cô vẫn nên cần có thời gian tiếp nhận từng chút một."

Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, giọng cô ngại ngùng vang lên, biểu hiện còn có chút áy náy.

"Tần Phong này... thật ra... em vẫn chưa nói với Gà Rán về sự hiện diện của anh, thằng bé vẫn chưa biết gì về anh cả."

Hoắc Tần Phong không nén nổi sự thích thú, liền tủm tỉm cười một cái.

"Bọn anh gặp nhau rồi!"

Cả người cô bất giác cứng lại, cô giật mình rút vội tay vào lòng, mở to mắt nhìn anh.

"Anh đùa em hả?"

"Thật mà, anh đã gặp Gà Rán rồi!"

"Khi… khi… nào?"

"Lúc bà nội đưa thằng bé về Hoắc Gia, ngày hôm sau anh đã từ Mỹ bay về đó."

Miệng cô giật lên một cái, biểu lộ sự tức giận không thể kìm nén thêm nữa.

"Vậy mà lúc trở về, Gà Rán không hề nói với em một câu nào, dáng vẻ lại còn vô cùng bình thản."

Hoắc Tần Phong nghiêng người, tiếp tục đem tay cô nắm chặt lấy, vui vẻ nói:

"Đừng trách Gà Rán, là anh đã yêu cầu thằng bé làm như vậy."

"Thì ra là cha con hai người hùa nhau vào đùa giỡn em, lại còn để em đem ảnh Gà Rán khoe trước mặt anh như một con ngốc. Nhớ lại mới thấy, hèn gì lúc ấy mặt anh bất biến như vậy, hoá ra trong lòng đã tính toán hết rồi."

Cô muốn rút tay ra, lại càng bị anh siết chặt lấy, dáng vẻ anh lại không có chút ăn năn nào.

"Anh không phải là muốn đùa giỡn em, mà là từ từ tiếp cận."

Nghe xong, cô nhíu mày, cúi đầu cắn một cái lên tay anh, tức giận mắng:

"Tiếp cận cái đầu anh ấy! Tiếp cận với thân phận khác sao? Hèn đến nỗi không dám tự nhận mình là Hoắc Tần Phong à!"

Da thịt bị cô cắn đã hằn sâu vài vết răng, tuy nhiên anh vẫn không có ý buông tay, càng cố tình nắm chặt hơn, vẻ mặt nhởn nhơ nói:

"Được rồi! Được rồi! Là anh sai, đáng lý anh nên nói với mọi người rằng mình không phải là Daniel, chỉ là Hoắc Tần Phong chồng của Đường Nhược San mà thôi."

"Anh... ai thèm làm vợ của anh! Anh nghĩ em sẽ bỏ qua chuyện này sao?"

Hoắc Tần Phong vừa chăm chú lái xe, vừa lắc đầu phản biện: "Không đâu! Đừng bỏ qua, cứ trực tiếp đưa anh lên giường là được."

"Đồ vô liêm sỉ!" Cô nghiến chặt răng, cánh mi theo đó cong lên đầy sát khí.

"Muốn cắn nữa sao? Này, nếu em giận thì cứ cắn đi!" Anh giơ tay mình đang nắm chặt lấy tay cô mà vung lên, thái độ còn có chút khiêu khích.

"Anh tưởng em không dám sao!"

Ngay khi cô ghé môi vươn tới, thì cũng là lúc anh nhoài người sang, đem môi mình đáp xuống môi cô, một nụ hôn rất nhanh nhưng vô cùng ngọt ngào.

Cô thoáng chốc sững người, khí thế đột nhiên biến mất.

"Anh..."

Ngay khi muốn phản kháng thì điện thoại của cô reo lên, cô vùng vằng muốn thoát ra nhưng Hoắc Tần Phong vô sỉ vẫn giữ chặt lấy, nhất mực không chịu buông. Cô tức giận ném về phía anh một cái lườm sắc lẹm, sau đó chỉ có thể dùng tay còn lại mà mò vào trong túi xách, lấy ra chiếc điện thoại đã rung đến hồi thứ tư.

Là số của Lục Hoành, một đàn em làm cùng tổ tư vấn với cô.

Ngay khi cô vừa bắt máy, cậu ta đã vội lên tiếng với giọng gấp gáp.

"Chị San! Chị đang ở đâu vậy hả? Mau đến trung tâm ngay đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Tim cô phút chốc nhảy lên, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, hỏi lại cậu ta:

"Lục Hoành có chuyện gì vậy?"

"Chị, đừng nói là chị vẫn chưa biết gì nhé! Nếu còn chưa xem tin tức trên diễn đàn thì mau vào đó xem đi, rồi đến ngay trung tâm hộ em với!"