Bảo Bối Em Là Ai

Chương 77: Chúng ta về thôi



"Cái-i gì?"

Hoắc Tần Phong vừa dứt lời, toàn bộ người ở đó đều há hốc mồm kinh ngạc tập hai.

Lục Hoành vừa quay video, vừa không nhịn được mà kêu lên: "Ôi mẹ ơi! 22 năm cuộc đời, tôi mới được ăn bát cơm cẩu cao cấp như thế này."

Mặt Nhạn Tuyết vì tức đến nỗi mà trở nên méo mó, trong lòng không chịu nổi sự đả kích mà đố kỵ nói:

"Ngài Daniel! Ngài chắc chắn là bị cô ta lừa rồi! Cô ta không phải là loại phụ nữ trong sáng, thánh thiện gì đâu, trong khi đó cô ta còn có một đứa con nữa, ngài nhất định phải tìm hiểu cho thật kĩ."

Hoắc Tần Phong đưa tay vén lọn tóc của Nhược San về phía sau, bàn tay không yên phận mà mân mê đùa nghịch trên vành tai. Sự trêu chọc này khiến cho cơ thể Nhược San bỗng chốc run lên, hai má ửng đỏ, cánh môi cô hé lộ một khoảng trống nhỏ, âm chưa ra khỏi miệng đã vội nuốt vào trong.

Nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của cô, lại nhận ra bên dưới bắt đầu có phản ứng, Hoắc Tần Phong liền vội vàng thu tay về, luyến tiếc nhìn cô một cái, rồi chỉ có thể ngậm ngùi nuốt sự thèm khát đó xuống.

Lát sau, anh hướng về phía Doãn Tư Bằng nhẹ nhàng cất lời, ý tứ vô cùng lãnh khốc.

"Này, giám đốc Doãn."

"Vâng! Có tôi!" Tim Doãn Tư Bằng thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài, đại não theo đó mà căng như dây đàn.

"Đem người phụ nữ đó ném ra khỏi Giang Tô cho tôi, nếu còn để tôi nghe cô ta sủa thêm một tiếng, thì cái lưỡi đó sẽ không còn nằm yên trong miệng nữa đâu."

Nhạn Tuyết nghe xong kinh sợ đến mức ngã người về sau, hai tay đưa lên bịt chặt lấy miệng.

Khỏi phải nói mặt ai nấy đều xanh tái mét, phản xạ tức thì đều mím chặt môi lại, không chút ho he.

"Anh..."

Nhạn Tuyết bật khóc, hướng ánh mắt về phía Trình Tân để cầu cứu.

Sắc mặt Trình Tân cũng không khá hơn là mấy, nếu là Daniel thì may ra còn cơ hội xin tha thứ, nhưng đây là Hoắc Tần Phong chủ tịch tập đoàn AJP, người mà một tay có thể thao túng nền kinh tế của cả nước. Đừng nói một cái lưỡi, ngay đến cả một mạng người, anh ta cũng có thể dễ dàng cho biến mất như hạt cát vậy.

Sau khi nhìn thấy cái lắc đầu của Doãn Tư Bằng, Trình Tân chỉ có thể thở dài một hơi, hướng về phía Nhạn Tuyết đang ngồi dưới sàn nhắc nhở:

"Trước hết thu dọn đồ đạc rời khỏi Giang Tô đi, tuyệt đối không được quay lại đây!"

"Anh... nhưng mà..."

"MAU LÊN!"

Trình Tân không kiềm chế được lo lắng mà hét lên, hắn sợ nếu Nhạn Tuyết còn chần chừ sẽ khiến cả trung tâm bị liên lụy mất.

Nhạn Tuyết hồn vía bay lên mây, quệt ngang dọc nước mắt rồi lồm cồm bò dậy, đẩy mạnh đám đông rồi lao ra ngoài.

Cả trung tâm không ai dám bàn tán thêm một tiếng nào, căng thẳng nhìn vào Hoắc Tần Phong và Nhược San, không ai tưởng tượng nổi cô vậy mà lại có một chiếc dù to đến thế.

"Giám đốc Doãn này, mười mấy năm làm việc ở đây ông cũng kiếm được không ít đấy nhỉ? Móc nối với ban dự án, chèn ép dân để mua đất quy hoạch với giá rẻ, sau đó khai khống giá trên trời, ăn thế bảo sao người không béo núc thế kia."

Nghe Hoắc Tần Phong nói xong, mà Nhược San chỉ biết cười khổ trong lòng "Tần Phong à Tần Phong, anh nói chuyện có lý chút được không? Ngoại hình và việc ăn hối lộ có liên quan gì đến nhau đâu."

Doãn Tư Bằng mặt mày xám ngắt, mồ hôi vã ra như tắm, cuống cuồng đáp:

"Ngài Daniel, thật sự là không có chuyện đó, tôi thật sự không có làm ra những chuyện như vậy."

"Hừ! Có hay không, lát nữa người của tổ thanh tra xuống, sẽ có cơ hội cho ông giải thích."

Doãn Tư Bằng như bị sét đánh phải, vội vàng đem thân hình mập mạp quỳ thụp xuống sàn, hết lời van xin:

"Ngài Daniel thật sự xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, nếu tôi đã phạm phải chuyện khiến ngài phật ý, xin ngài hãy để tôi chuộc lại sai lầm đó, xin hãy chừa cho tôi một con đường lui, cầu xin ngài."

Hoắc Tần Phong đưa tay khẽ gãi đầu lông mày, nhếch miệng cười nói:

"Muốn lui sao? Cũng được thôi, tự mình viết đơn từ chức đi, sau đó đem số tiền kiếm được từ lợi nhuận trả lại hết cho tất cả chủ đất, tiền hối lộ thì xung vào công quỹ, một xu cũng không được thiếu."

Hai chân Doãn Tư Bằng run lên, hắn như gà mắc tóc, ú ớ không lên lời, trong khi đó đám người xung quanh càng thêm phần lo lắng, giám đốc bị sa thải, vậy thì số phận bọn họ ở trung tâm sẽ như thế nào đây?

Một vài người mạnh dạn lên tiếng dò hỏi:

"Vậy còn dự án, chúng ta sẽ làm sao?"

"Đúng rồi! Phải làm sao đây?"

Hoắc Tần Phong âu yếm nhìn Nhược San một cái, sau đó lên tiếng:

"Mọi người yên tâm! Tôi không những không loại, mà còn quyết định sẽ dùng 70% số vốn đầu tư vào du lịch để đầu tư vào Tô Châu. Trong vòng 10 năm tới, bất kể dự án lớn nhỏ nào ở Tô Châu cũng sẽ đều thông qua tập đoàn Hotel Group để thực hiện, và mọi giao dịch đó đều phải được có sự đồng ý của Nhược San, nói đơn giản cô ấy sẽ chính thức trở thành chủ đầu tư lớn nhất ở Tô Châu."

Không chỉ những người xung quanh, mà ngay cả bản thân Nhược San cũng vô cùng bất ngờ. Cô không im lặng được nữa, mà chạy tới nắm chặt lấy cánh tay anh, vội vàng hỏi:

"Tần Phong anh bị điên rồi hả? Tại sao lại là em? Sao không bàn trước với em một câu vậy?"

Anh nhìn cô trêu chọc: "Muốn biết lý do sao?

"Đương nhiên!" Cô vội vàng đáp lời.

Hoắc Tần Phong lại càng tỏ ra bình thản, không chút e ngại ra điều kiện.

"Hôn tôi đi!"

"Hả?" Cô mở to mắt, phản xạ được mỗi một từ.

Thấy biểu hiện ngây ngốc của cô, anh nôn nóng thúc giục:

"Là hôn đấy! Hôn một cái sẽ trả lời cho em biết."

Khuôn mặt Nhược San lúc này đã đỏ bừng, cô giận dữ nạt lại anh:

"Anh... anh bị thần kinh rồi hả? Ở đây nhiều người như vậy, sao lại bảo em hôn?"

"Em không dám sao?" Hoắc Tần Phong nhếch miệng cười khiêu khích.

Cô nén đi sự xấu hổ đang hiện rõ trên mặt, nghiêm túc nhắc nhở:

"Em là đang giữ thể diện cho anh, cũng là giữ liêm sỉ cho em đấy!"

Hoắc Tần Phong có chút thất vọng, thở dài một hơi.

"Mấy cái đó anh không cần, ban nãy anh thấy em nhạy cảm như vậy, là muốn anh lắm phải không?"

Cô nghiến chặt răng, bấu mạnh vào da thịt qua lớp áo của anh, tức giận mắng với âm lượng vô cùng nhỏ:

"Hoắc Tần Phong, cái đồ chết dẫm nhà anh, còn không mau đi giải quyết mớ lộn xộn của anh đi, em còn phải về xem Gà Rán thế nào nữa."

"Được rồi! Được rồi! Vậy lát về chúng ta nói tiếp."

Lúc hai người quay lại, đã thấy hàng chục gương mặt đang tròn xoe mắt ngỡ ngàng, rốt cục Đường Nhược San này có thân phận như thế nào vậy?

Trình Tân thấy Doãn Tư Bằng đã bị hạ, biết chắc số phận của mình cũng sẽ không khá hơn là mấy, bèn mạnh dạn nhìn cô hỏi:

"Nhược San! Cô có nên cho chúng tôi một lời giải thích không?"

Hoắc Tần Phong đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, rồi lạnh lùng nói:

"Không cần giải thích gì đâu. Vợ, chúng ta về thôi!"

"VỢ?"

Một từ "vợ" mà đối với bọn họ như sét đánh giữa trời quang.

Chiếc điện thoại trên tay Lục Hoành rơi xuống, cậu nhìn Nhược San với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, thất thần kêu lên: "Đỉnh thật! Đúng là trùm cuối không bao giờ làm ta thất vọng."

Đám đông lại được một phen náo loạn, hôm nay quả đúng là một ngày đầy tin chấn động với họ, riêng Doãn Tư Bằng và Trình Tân thì đúng là mặt cắt không còn giọt máu, kẻ đứng người ngồi đều mang tâm trạng lo lắng nhìn theo bóng hai người họ ra xe.

..........

"Này! Anh không sao chứ?"

Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Hoắc Tần Phong, Nhược San tò mò dò hỏi.

Hoắc Tần Phong hết nhìn vào cánh cửa trước nhà Đường Thẩm rồi lại nhìn đến Nhược San, dù sao đây cũng là lần đầu ra mắt mẹ vợ, trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng, bất an.

Đúng lúc anh còn đang chuẩn bị lấy lại khí thế, thì cánh cửa đột nhiên hé mở, Đường Thẩm từ trong nhà bước ra.

"Mẹ!" Nhược San giật mình kêu lên một tiếng.

Đường Thẩm sửng sốt nhìn vào người đàn ông bên cạnh Nhược San, vẻ mặt bỗng chốc kinh ngạc tột độ, miệng lắp bắp từng từ:

"Cậu... cậu là… may quá cậu đây rồi! Cuối cùng thì tôi cũng được gặp cậu rồi!"

"Chá… u… u.... à... co… n...."

"Cậu đứng yên đây! Nhớ là đứng yên đây chờ tôi một lát!"

"Vâng ạ!"

"Nhược San! Con vào trong với mẹ!"

Nói xong, Đường Thẩm kéo tay Nhược San vào bên trong, còn không quên đóng sập cửa lại.

Hoắc Tần Phong hít vào thở ra vài lần, ánh mắt nôn nóng nhìn vào bên trong. Hình như tình hình cũng không tệ như cậu nghĩ, ban nãy mẹ vợ trông thấy cậu còn rất vui, biểu hiện xem ra có chút xúc động.

Đúng lúc Hoắc Tần Phong đang nở nụ cười hạnh phúc, thì cánh cửa gỗ một lần nữa hé mở. Anh chỉ vừa ngẩng đầu lên thì...

"Ràoooo!"