Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 132: Đại thúc, miệng anh thật ngọt!



Editor: Shmily

- -------------------

"Đúng rồi đại thúc, ban nãy lão gia tử nhắn tin cho tôi."

"Hửm?" Tịch Đình Ngự nâng mi, "Ông ấy nói gì?"

"Ông ấy cảnh cáo tôi, nếu không muốn sinh con trai cho anh thì cũng đừng gây phiền phức cho cái thân phận bạn gái này của anh."

Hẳn là chuyện ở tiệc rượu từ thiện đã truyền tới tai Tịch lão gia tử, bằng không ông ấy cũng sẽ không dùng phương thức gián tiếp như vậy tới thúc giục cô sinh cháu trai.

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Tịch Đình Ngự lạnh lùng mở miệng.

Nhìn vẻ mặt đạm mạc của hắn, Hạ Thập Thất cúi người tới gần, phun một ngụm khói lên trên mặt hắn.

Tịch Đình Ngự híp mắt, rất trấn định rút điếu thuốc ở bên tay cô ra, cánh tay duỗi ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Hắn hút một ngụm thuốc, tà khí ái muội phun ra một vòng khói, sương khói lượn lờ ở trước mặt Hạ Thập Thất khiến tầm mắt của cô trở nên mơ hồ.

Không biết là do động tác của hắn quá mức ái muội hay là ánh mắt của hắn quá nóng rực mà khiến cho gương mặt yêu diễm kia nổi lên hai tầng đỏ ửng, càng trở nên mê người.

Tịch Đình Ngự cười nhẹ: "Nhóc con, em có biết hành động ban nãy của em đối với một người đàn ông là đang chơi với lửa hay không?"

"Tôi chính là đang chơi với lửa nha." Hạ Thập Thất cảm thấy hai người bọn họ dựa quá sát vào nhau, tới không khí xung quanh cũng cảm thấy loãng đi nhiều.

Thế nhưng cô vẫn không cho là đúng, câu lấy khóe miệng, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt lạnh lùng của Tịch Đình Ngự, "Đại thúc, là một người đàn ông thì phải biết tự trọng..."

Tịch Đình Ngự bị hình xăm trên ngón trỏ của Hạ Thập Thất hấp dẫn, tầm mắt hắn di chuyển theo ngón tay cô, dời xuống bên dưới, cuối cùng dừng lại ở trên ngực mình.

Khoảng cách gần như vậy, trên người Hạ Thập Thất còn có mùi thơm của cơ thể cùng hình xăm "17" khiến Tịch Đình Ngự khắc sâu ấn tượng, tất cả đều rất dễ dàng khiến hắn liên tưởng tới ngày đầu tiên gặp cô~ một đêm khó quên đối với hắn.

Ánh mắt Tịch Đình Ngự bắt đầu trở nên nguy hiểm, hắn đột nhiên bắt lấy tay của Hạ Thập Thất, trầm giọng nói: "Hạ Thập Thất, em xác định?"

Hạ Thập Thất đang muốn nói chuyện liền có một lượng ánh sáng đèn xe chiếu tới làm cô hoa cả mắt.

Cô cẩn thận nhìn kĩ một chút, xác định là chiếc xe taxi không có khách đang dừng ở phía sau, môi mỏng liền dương lên, cười đến càng minh diễm động lòng người.

Nhìn gương mặt đột nhiên phóng đại, con ngươi Tịch Đình Ngự sâu thẳm, môi mỏng nhấp thành một đường lãnh tuyến.

Hạ Thập Thất chủ động hôn môi hắn, sau đó nghiêng người một cái, từ trong ngực hắn chui ra ngoài.

Không đợi Tịch Đình Ngự có thêm bất cứ phản ứng gì, cô đã một tay xách váy một tay cản chiếc xe taxi đang định rời đi kia.

Sau khi xe taxi dừng lại, Hạ Thập Thất liền mở cửa xe, cong eo ngồi vào bên trong.

Sau khi báo địa chỉ nhà cho tài xế, cô mới cách một cái cửa sổ xe chậm rãi vẫy vẫy tay với Tịch Đình Ngự, nụ cười gian xảo như vừa thực hiện được ý đồ xấu.

Nhìn xe taxi rời đi, Tịch Đình Ngự cong môi, đem điếu thuốc lá còn chưa cháy được một nửa trong tay ném xuống mặt đất, dùng đế giày dẫm lên.

Đúng lúc đó, điện thoại rung lên một tiếng.

Là tiếng chuông WeChat hắn thiết lập riêng cho Hạ Thập Thất.

Tịch Đình Ngự vừa kéo cửa xe lên, vừa lấy điện thoại từ trong túi quần tây ra.

[Đại thúc, miệng anh thật ngọt! Có vị bơ a~....]

Cuối câu nói còn phụ họa thêm một cái icon thẹn thùng.

Nhìn WeChat Hạ Thập Thất gửi tới, sắc mặt Tịch Đình Ngự trầm xuống, ngón tay thon dài lưu loát ấn liền một cái [...] Sau đó gửi qua.

Gửi đi rồi liền ném điện thoại sang một bên, lại không để ý tới nó nữa, khởi động xe, quay đầu rời đi.