Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 152: Xin lỗi, sau đó cút ra khỏi tầm mắt của tôi



Editor: Shmily

- -------------------

Đỗ Liên Tâm đánh giá Hạ Thập Thất từ trên xuống dưới, không phục nói: "Đi! Chúng ta qua đó xem xem rốt cuộc cô ta có bao nhiêu lợi hại, đến cả Ngự thiếu mà cũng câu dẫn được!"

Mọi người sôi nổi gật đầu: "Đúng vậy, qua đó xem xem!"

Vì thế đoàn người hùng hùng hổ hổ đi về phía Hạ Thập Thất, ngăn cô lại.

Hạ Thập Thất dừng chân, híp mắt đánh giá một đám trai gái che ở trước mặt mình.

Đều là một đám học sinh 16, 17 tuổi, thế nhưng lại trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy như vậy. Vừa nhìn liền biết là không phải loại con ngoan trò giỏi gì rồi.

Đỗ Liên Tâm hất cằm, cất bước đi tới trước mặt Hạ Thập Thất, giống như một nữ vương cao cao tại thượng, khinh thường nhìn cô, "Chị chính là Hạ Thập Thất? Chị gái của Đường Đậu Đậu?"

Đây là lần đầu tiên Hạ Thập Thất được người khác gọi là "Chị gái của Đường Đậu Đậu", cho nên cảm thấy đặc biệt hứng thú, tính tình cũng nhẫn nại hơn một chút, muốn xem xem đối phương sẽ nói câu gì tiếp theo.

Chỉ là Đỗ Liên Tâm không để cho cô mở miệng đã nói thêm vào: "Bất quá cũng chỉ là có gương mặt của hồ ly tinh mà thôi, tục khó dằn nổi, như vậy mà cũng dám ảo tưởng tới nam nhân mà tôi coi trọng?"

"Phải đấy, phải đấy, lớn lên cũng quá giống nhau rồi, làm gì xinh đẹp như Liên Tâm của chúng ta."

Một đám nữ sinh bên người Đỗ Liên Tâm liên tục châm biếm phụ họa theo, mà những nam sinh kia, ánh mắt đều trước sau như một dừng ở trên mặt Hạ Thập Thất, không chịu rời đi.

"Cho nên cô cản tôi, là muốn sánh bằng tôi?" Hạ Thập Thất lười nhác ngáp một cái, hỏi một câu mấu chốt.

"Chị cũng quá tự đề cao bản thân mình đi, bộ dáng này của chị mà cũng có tư cách so sánh với tôi?" Đỗ Liên Tâm khinh thường.

"Không thể so, vậy mấy người cứ từ từ chơi đi." Hạ Thập Thất thuận miệng đáp một câu, trực tiếp vòng qua bọn họ đi về phía trước.

Từ trước tới nay Đỗ Liên Tâm chưa từng bị người ta ngó lơ như thế bao giờ, ngay lập tức cả người đều xù lông lên.

Cô ta không cam lòng kéo đám người ngăn Hạ Thập Thất lại một lần nữa, "Tôi chưa cho chị đi mà chị cũng dám đi!"

"Thật đúng là không có gia giáo!" Người của Đỗ Liên Tâm cũng bắt đầu phụ họa.

Hạ Thập Thất vốn dĩ không muốn so đo với mấy người này, thế nhưng thời điểm nghe thấy hai chữ "gia giáo" liền dừng chân lại.

"Xin lỗi, sau đó cút ra khỏi tầm mắt của tôi." Thanh âm mang theo ý cười, thế nhưng lại lộ ra lệ khí nhè nhẹ khiến cho mọi người ở đây đều bị hoảng sợ.

Đỗ Liên Tâm là người đầu tiên bình tĩnh lại, cô ta cười lạnh một tiếng: "Là chị không có lễ phép trước, bây giờ lại muốn người khác đi xin lỗi chị? Phải nói lời xin lỗi thì cũng là chị nói trước!"

"Tránh ra!"

Từ trước tới nay Hạ Thập Thất cũng không phải là loại người lương thiện gì, rất nhiều thời điểm cô nguyện động thủ cũng sẽ không nói thêm nửa lời vô ích với đối phương.

Đỗ Liên Tâm là người luôn tự cho mình là thanh cao, hiện tại lại làm ra chuyện mất mặt trước nhiều người như vậy, tự nhiên là nuốt không nổi cái khẩu khí này, "Rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi không khách khí, lên cho tao! Nhắm vào mặt cô ta, đánh thật mạnh vào!"

Đỗ Liên Tâm cũng không phải lần đầu tiên tụ tập đánh nhau ẩu đả ở trường học, chỉ là mấy lần trước, mỗi lần đánh xong đều có người nhà dùng tiền bịt miệng học sinh khác cho nên cô ta mới dám hoành hành ngang ngược ở trường như vậy.

Rất nhanh, đám người của Đỗ Liên Tâm tiến lên vây Hạ Thập Thất ở bên trong.

Hạ Thập Thất cười cười, thật đúng là buồn cười mà.

Có thể là hành động của cô chọc giận đối phương cho nên một nữ sinh ở giữa đã trực tiếp vọt lại đây, duỗi tay ra chộp lên mặt Hạ Thập Thất.

Đối mặt với trận tập kích bất ngờ này, Hạ Thập Thất thong thả ung dung chống đỡ.

Cô lui về sau hai bước, quay đầu đi, dùng tay nắm lấy tay của nữ sinh kia, sau đó trở tay gập lại khiến cho nữ sinh kia thét lớn.

Nữ sinh đó lại không chịu thua, một chân trộm quét qua phía sau, ý đồ muốn làm Hạ Thập Thất té ngã.