Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 159: Thiếu cái gì chứ tiền nhất định là không thiếu



Editor: Shmily

- --------------------

Khu Doanh phân chia thành bốn khu vực, Đông Loan, Nam Loan, Bắc Loan và Tây Loan. Bắc Loan là nơi trung tâm, Nam Loan là nơi cách Bắc Loan xa nhất.

Mà Hạ Duyên Bân đều có địa bàn làm ăn ở cả bốn nơi, hơn nữa còn làm ăn rất lớn, cho nên người quen biết hắn cũng không ít.

Tạ Toàn Hổ hoành hành ở trên đường vẫn là luôn dựa vào sự che chở của Hạ Duyên Bân, nếu không cũng sẽ chẳng có tên tuổi như vậy.

Chỉ là hai năm gần đây, Tạ Toàn Hổ kiếm được tiền, ăn uống lớn, cho nên cũng dần dần tách ra khỏi Hạ Duyên Bân, giữa hai người cũng không thường xuyên lui tới, cho nên dần dà cũng trở nên mới lạ.

Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, thủ hạ dưới trướng của Tạ Toàn Hổ, cơ hồ đều biết tới chuyện này.

"Hạ Duyên Bân là gì của hai người?"

Người đàn ông kia cảnh giác nhìn Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu, so với ban nãy thì ngữ khí hiền lành đi không ít.

"Cha tôi."

"Là cha của tôi."

Nghe được câu trả lời của hai người, sắc mặt người đàn ông kia tức khắc trở nên xanh mét, hắn làm cách nào cũng không nghĩ tới, người mình vừa mới uy hiếp, đe họa lại là con gái của Hạ Duyên Bân!

Biết là mình đã chọc phải người không nên chọc vào, ai cũng không dám làm xằng bậy nữa.

"Thì ra là hai vị tiểu thư của Hạ gia..."

Biết hai người trước mặt không dễ chọc vào, cũng không chọc vào nổi, trên mặt người đàn ông kia liền xuất hiện một nụ cười.

Hắn đem gậy gộc trong tay giao cho người phía sau, sau đó mới nói với Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu: "Vừa rồi là đám tiểu đệ của tôi có mắt như mù, không nhận ra được hai vị tiểu thư, lúc về tôi nhất định sẽ đánh cho bọn chúng tỉnh ra, để về sau gặp lại hai vị tiểu thư sẽ có thái độ khách khí hơn."

Đám người lăn lộn ngoài xã hội như bọn họ, rất nhiều lúc đều phải là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ phải nói chuyện ma quỷ.

"A." Hạ Thập Thất nhàn nhạt lên tiếng, "Vậy bọn tôi có cần lấy tiền tới chuộc người nữa không?"

"Không cần không cần, đương nhiên là không cần, mấy lời vừa rồi chỉ là nói đùa mà thôi, hai vị đừng nên tin là thật."

"Không sao, dù sao thì nhà chúng ta cũng có rất nhiều tiền, không thiếu khoản này của các người được." Đường Đậu Đậu đặc biệt sảng khoái mở miệng.

"Thật sự không cần..."

"Muốn bao nhiêu tiền anh cứ nói đi, chúng ta đảm bảo sẽ mang tới đủ cho anh. Nếu như không đủ, tôi còn có thể bảo anh rể tương lai của tôi tới cho thêm, anh ta ấy à, thiếu cái gì chứ tiền nhất định là không thiếu."

Mọi người: "..."

Bọn họ thật sự là chưa từng nghe qua người nào có khẩu khí lớn như vậy cả.

"Biết ngay là mấy người không tin mà." Đường Đậu Đậu đột nhiên lấy điện thoại ra, ấn mở một tấm ảnh cho bọn hắn xem, "Xem đi, đây chính là anh rể tương lai của tôi đấy. Ngay cả gương mặt soái tới mất nhân tính kia tùy tùy tiện tiện bán đi cũng có được cái giá trên trời rồi. Còn sợ không trả nổi số tiền trinh ít ỏi này của mấy người?"

Lúc này Hạ Thập Thất mới chú ý tới, trên màn hình điện thoại của Đường Đậu Đậu là ảnh chụp chung của cô với Tịch Đình Ngự.

Nhìn bối cảnh, là ở bữa tiệc rượu từ thiện lần trước.

"Mày lấy cái ảnh này ở đâu đấy?" Cô đè thấp thanh âm hỏi.

"Thất Dạ ca ca gửi cho em."

Hạ Thập Thất: "..."

"Hắn... là Tịch Đình Ngự?"

Một đám người nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên điện thoại của Đường Đậu Đậu, cơ hồ là há hốc mồm.

Tịch Đình Ngự, đương gia gia chủ của Tịch gia, người thừa kế thứ nhất, là nhân vật truyền kỳ của Dạ Thành, có thể hô mưa gọi gió.

Hắn nói một câu thôi cũng đủ để cả Dạ Thành lâm vào khủng hoảng kinh tế.

Gia thế của hắn, giá trị con người hắn, có thể nói là dùng con số không đếm được để đo...

Mọi người đều không hề nghi ngờ tính chân thực của bức ảnh, bởi vì ở cái Dạ Thành này sẽ chẳng có người nào dám đi lấy ảnh của Tịch Đình Ngự để ghép lung tung cả!

Cho nên bức ảnh này, không có khả năng là giả.

Mọi người đều biết điểm này, đồng thời cũng tin lời Đường Đậu Đậu nói, Tịch Đình Ngự là "anh rể tương lai" của cô, cho nên liền anh chóng chạy lấy người.