Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 164: Mang em ra ngoài gặp người như thế nào



Editor: Shmily

- --------------------

Khuôn mặt tuấn tú tựa như đao khắc nhiễm vài phần tức giận, con ngươi hung ác nham hiểm tản ra quang mang nguy hiểm, toàn thân hắn phảng phất như bao phủ một tầng lệ khí.

Hắn bước nhanh tới, không nói không rằng duỗi tay kéo Hạ Thập Thất tới bên mình, bảo hộ cô ở sau lưng.

"Ngự... Ngự... Ngự thiếu..."

Giám đốc nhà hàng vừa nhìn thấy Tịch Đình Ngự, tâm đều lạnh hẳn đi.

"Sao rồi?" Thấy Hạ Thập Thất cau mày, Tịch Đình Ngự nâng tay cô lên, muốn kiểm tra thương thế của cô.

Hạ Thập Thất ngăn lại tay hắn, lắc đầu, "Không sao đâu đại thúc, một chút vết thương nhỏ này cũng không chết người được, hơn nữa cũng không đau."

"Có đau hay không không quan trọng, quan trọng là nếu như trên tay em có sẹo lưu lại thì về sau tôi phải mang em ra ngoài gặp người như thế nào." Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, cảm xúc lại thật sự không có biến hóa gì.

Hạ Thập Thất: "..."

"Này! Các người đủ rồi đấy, đừng có ở chỗ này ve vãn đánh yêu được không! Mau đi đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng tới việc ăn cơm của bọn tôi!"

Người phụ nữ kia nhìn thấy Tịch Đình Ngự hoàn mỹ như vậy đứng trước mặt, không khỏi có chút động tâm, lại thấy Hạ Thập Thất dựa gần vào hắn như vậy, khó tránh khỏi có chút không thoải mái, vì thế liền hướng về phía hai người nói lớn.

Lúc này Tịch Đình Ngự mới nhớ tới hình như còn có người đang ở đây, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, "Trước khi tôi chưa thay đổi chủ ý, cút."

Thanh âm trầm thấp mà lạnh nhạt, lại giống như phát ra từ trong miệng của ác ma khiến con người ta khiếp đảm.

"Anh, sao có thể nói chuyện như vậy!" Người phụ nữ kia tức giận thái độ Tịch Đình Ngự đối với cô ta như vậy, lại cho rằng Hạ Thập Thất là người dễ bắt nạt cho nên liền giơ tay nhằm về phía mặt của cô.

Nói thì chậm, nhưng động tác lại rất nhanh. Mày Tịch Đình Ngự nhăn lại, bàn tay to duỗi ra trực tiếp nắm lấy bàn tay đang đánh tới kia, dùng sức bóp một cái, chế trụ cổ tay của cô ta.

"A a a! Đau quá, anh mau buông ra!" Người phụ nữ ủy khuất hô to.

Người đàn ông đứng một bên giống như vừa mới hồi phục được tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, chỉ nghe tới "Phanh" một tiếng, hắn đã quỳ xuống mặt đất.

Người đàn ông vừa dập đầu, vừa xin lỗi: "Thực xin lỗi, Ngự thiếu, là chúng tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, là do chúng tôi sai, chúng tôi không nên đoạt vị trí của ngài, không nên động thủ đánh người của ngài. Đều là tôi sai, đều là do tôi quản giáo không nghiêm, xin Ngự thiếu đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi."

Hắn vạn lần không ngờ tới sẽ xui xẻo tới mức trêu chọc phải Tịch Đình Ngự, là người đàn ông lãnh tình giống như Tu La, là bá chủ của cái Dạ Thành này.

"Phó cục trưởng cục thuế của thành phố A, Tiền Dũng?"

Tịch Đình Ngự không có bản lĩnh nhìn một lần là nhớ mặt, thế nhưng người trước mặt này vừa lúc lại khiến hắn có ấn tượng sâu sắc. Nửa đêm vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy tới nhà Thất Dạ để tặng đồ, muốn khơi thông quan hệ.

Lúc ấy hắn cũng ở đó. Mục đích của Tiền Dũng đương nhiên không đạt được, bởi vì Thất gia luôn luôn thanh liêm, cho dù chức quan có cao cũng không hề ức hiếp người khác, càng không bao giờ nhận bất kì loại hối lộ nào.

Huống chi, Thất Dạ chỉ là một thương nhân bình thường, sẽ không nhúng tay trên chuyện của quan trường, càng sẽ không vì làm bẩn thanh danh của nhà mình mà giúp đỡ Tiền Dũng.

Tiền Dũng chạm phải một hòn đá cứng, cuối cùng cũng chỉ giống như con gà rớt vào nồi canh, vội vã chạy thoát.

Hôm nay gặp lại Tịch Đình Ngự, một chút tự tin cũng đều không có.

"Phải phải phải, là tôi..." Tiền Dũng không dám ngẩng đầu lên, trên người không ngừng phát run.

"A." Tịch Đình Ngự khẽ cười một tiếng, "Lần sau nhìn thấy người phụ nữ của tôi, nhớ rõ đi đường vòng. Nếu không sẽ không đơn giản là mất đi một chén cơm đâu."

Thời điểm bàn tay buông ra có mang thêm vài phần lực đạo, người phụ nữ kia trực tiếp té ngã trên đất, phát ra một tiếng thét chói tai.

"Dạ, dạ... Đi, chúng tôi lập tức liền đi, không quấy rầy nhã hứng của Ngự thiếu."

Tiền Dũng dùng một tay lôi người phụ nữ còn đang ngồi trên mặt đất khóc lóc lăn lộn lên, nửa kéo nửa lôi, té ngã lộn nhào mà rời đi.