Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 185: Đừng động tay động chân



Editor: Shmily

- -------------------

Chụp xong rồi, Hạ Thập Thất còn cảm thấy chưa đủ, lại bảo dì Hứa đi lấy kéo tới đây cho cô.

"Hạ nhị tiểu thư, cô muốn kéo làm gì?"

Dì Hứa cầm kéo lại đây, thế nhưng vẫn chậm chạp không chịu đưa cho Hạ Thập Thất, tính toán hỏi rõ tình huống của cô trước đã.

"Yên tâm đi dì Hứa, cháu không tự sát đâu, đưa cho cháu đi."

"Vậy cô cẩn thận một chút, đừng để bị đứt tay." Dì Hứa nhắc nhở một câu rồi mới yên tâm giao kéo cho cô.

Sau khi cầm lấy kéo, Hạ Thập Thất liền thật cẩn thận cắt cái hàng chữ phỏng vấn trên tờ báo kia xuống.

Dì Hứa không hiểu hành vi của cô, muốn hỏi, thế nhưng lại cảm thấy không nên hỏi, vì thế liền nhịn.

Đưa kéo cho dì Hứa, Hạ Thập Thất liền chạy lên trên lầu.

Đi tới thư phòng tìm một quyển sách cũ, đem tờ giấy vừa cắt bỏ vào trong sách, đánh dấu một chút, sau đó mới đem sách trả về vị trí cũ.

Mà cùng lúc đó, Bạch Hạ thiếu chút nữa khí huyết không thông.

Chuẩn bị công phu như vậy, thế mà không những không đả kích được Hạ Thập Thất mà còn để cho cô ta nhặt được một cái tiện nghi.

Đình Ngự làm trò trước mặt nhiều truyền thông như vậy, hắn nói ra câu đó, vậy chẳng khác nào đang nói cho tất cả mọi người biết, hắn rất để ý tới con hồ ly tinh hà Thập Thất kia sao!

Bạch Hạ tức giận quăng đồ đạc trong phòng, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, cô ta siết chặt nắm đấm, móng tay tựa hồ đâm sâu vào trong da thịt, hơi thở nặng nề khiến bầu không khí trong phòng cũng trùng xuống.

Trong mắt cô ta dần dần hiện lên một tia sáng giảo hoạt.

Hạ Thập Thất, cứ chờ đó, tao nhất định sẽ không để yên cho mày đâu.

Màn đêm dần dần buông xuống, Tịch Đình Ngự xử lí xong công việc liền lái xe trở về biệt thự.

Sau khi xuống xe, hắn tháo cà vạt, cởϊ áσ khoác tây trang xuống vắt ở trên cánh tay, bước vào đại sảnh.

"Đại thúc, anh về rồi."

Hạ Thập Thất nằm ở trên ghế sofa trong phòng khách, tóc hơi loạn, ở dưới ánh đèn nhìn lại có chút mị hoặc. Cô giống như một con mèo con lười biếng, đem móng vuốt, nanh nhọn đều thu về, làm người khác nhìn không ra là cô đang muốn cào người hay là đang đợi người tới cào.

"Ừ."

Thanh âm Tịch Đình Ngự vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là khóe miệng tựa hồ hơi giương lên một chút, mang theo một tia nhu hòa không dễ phát hiện.

"Đại thúc, anh vất vả rồi, để tôi đi pha trà cho anh nhé."

Hạ Thập Thất nói xong liền lập tức đứng dậy, nhận lấy áo khoác tây trang trên tay Tịch Đình Ngự đặt sang một bên, sau đó mới xoay người đi vào phòng bếp.

Tịch Đình Ngự: "..."

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.

*Ý chỉ không có việc sẽ không tự nhiên ân cần, chu đáo như vậy.

Sắc mặt hắn lãnh đạm, thân hình thẳng tắp ngồi ở trên sofa, nhìn thân ảnh nhỏ xinh đang loay hoay trong phòng bếp, đôi con ngươi hơi híp lại.

Hắn muốn nhìn xem, cô nhóc này còn muốn làm cái gì.

Hạ Thập Thất pha trà xong liền bê ra, đưa tới trước mặt Tịch Đình Ngự, dừng một chút lại đưa tới bên miệng mình thổi thổi mấy cái, sau đó mới đưa tới trong tay hắn, nhắc nhở nói: "Cẩn thận bỏng."

Tịch Đình Ngự ưu nhã dùng nắp ly hơi gảy gảy lá trà phiêu phù ở bên trên một chút, sau đó mới nhẹ nhấp một ngụm.

Hạ Thập Thất ngồi bên cạnh, chủ động duỗi tay bóp vai cho hắn, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không có xương kia còn cố ý làm loạn trên người hắn, xoa xoa một lúc liền biến thành sờ soạng.

"Hạ Thập Thất, có chuyện gì thì nói, đừng động tay động chân."

Ánh mắt Tịch Đình Ngự tối lại, thanh âm mang theo vài phần lạnh lẽo.

"Tôi không có động chân mà." Hạ Thập Thất ra vẻ đứng đắn đáp lại một câu.

Tịch Đình Ngự: "..."

"Nhưng nếu như anh thích tôi động chân, thì tôi đây liền động." Vừa dứt lời, cô liền đứng dậy ngồi lên trên đùi Tịch Đình Ngự, sau đó dùng hai tay câu lấy cổ hắn, khẽ nâng cằm nhìn người trước mặt, "Hơn nữa, cả người tôi đều có thể động..."