Bảo Bối Sát Thủ Của Thiên Long Lão Đại

Chương 29: Nam cung lãnh ngạo khó chịu



Từ đằng xa Lãnh Ngạo cũng để ý đến nữ nhân mặc váy trắng kia, nhìn cô ấy thực sự rất quen thuộc

Mắt thấy Lâm Phong tiến về phía đó, anh cũng mau chóng theo sau, nghe Lâm Phong gọi cô ấy là " Bảo Bối " trong lòng anh rất khó chịu, một loại cảm giác bức bối mà không biết từ đâu dâng lên. Bước tới gần dung mạo nữ nhân kia càng rõ ràng hơn,

Lãnh Ngạo: " Tiểu Linh..., Là em thật sao?"

Nội tâm anh như nổ đùng người con gái trước mắt và bé gái 5 tuổi trong trí nhớ của anh có ngũ quan vô cùng giống nhau. Những đường nét trên gương mặt cô ấy, đôi mắt to tròn, miệng, mũi, nói đúng hơn là cả khuôn mặt. Cô ấy như là Doãn Tiểu Linh khi trưởng thành.

Lãnh Ngạo khó kiềm chế được cảm xúc nhào tới ôm lấy Băng Tâm, miệng nói

" Tiểu Linh, anh tìm được em rồi, tìm thấy rồi..."

" Tiểu Linh ", Đã 17 năm rồi cô mới nghe lại được hai từ quen thuộc này, nó quen thuộc tới mức khiến tim cô như rỉ máu.

Băng Tâm cựa mình đẩy anh ra thoát ra khỏi vòng ôm ấy, cô nhìn sự kích động của anh chỉ nhàn nhạt buông ra một câu:

" Tiên sinh, anh. Nhận nhầm người rồi. " Khi người con gái ấy thoát ra khỏi vòng tay anh, từ tận đáy lòng anh dâng lên một tia mất mát.

Băng Tâm bước lui về phía sau vài bước để giữ khoảng cách với anh. Lúc bấy giờ anh mới nhận ra sự thất lễ của mình vừa rồi, trấn định lạ cảm xúc Lãnh Ngạo quan sát người con gái trước mắt, xinh đẹp khí chất mạnh mẽ, kiêu ngạo, còn Tiểu Linh thì yếu đuối, mỏng luôn cần sự bao bọc che chở. Nói cô ấy giống với Tiểu Linh của anh thì không hẳn mà nói không giống cũng không đúng.

' Rốt cuộc cô là ai?'. Lãnh Ngạo tự hỏi.

Thấy sự khác lak của Lãnh Ngạo cũng đã nghe đến sự đào hoa của anh ta nên Lâm Phong cảm thấy khó chịu khi anh ta lại có hành động thất lễ như vậy với bảo bối nhà cậu.

Lâm Phong: '' Nam Cung tổng, anh làm gì bảo bối nhà tôi vậy? " Nói xong Lâm Phong kéo Băng Tâm về phía mình hỏi

" Bảo Bối, không sao chứ? bị anh ta dọa rồi sao.?" Băng Tâm y như một tiểu bạch thố nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng trong lòng cô đang nghĩ

' Anh nghĩ em gái anh là ai chứ? '

Nhìn một màn trước mắt Dulcie mới đỏng đảnh bước lên kéo lấy tay anh làm nũng. Cô ta cố tình cọ xát bộ ngực khủng của bô ta vào cánh tay anh.

Dulcie: " Ngạo, anh tới thật đúng lúc, hai con nha đầu này đang ăn hiếp người ta... Anh nhất định phải làm chủ cho người ta đấy... Người ta chỉ muốn mua chiếc vòng này, đã bảo nhân viên gói lại rồi nhưng bị con nhỏ kia cướp mất, còn đánh em. Ngạo anh xem đi. " Vừa nói cô ta vừa chỉ tay vào Doãn Tuyết rồi đưa tay cô ta ra, trên tay thực sự có một vệt đỏ, Nhưng từ đâu mà ra thì chỉ có cô ta biết.

Lãnh Ngạo một cái cũng chẳng thèm liếc, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô gái được Lâm Đồng gọi là " bảo bối " kia. Theo như anh biết Lâm Phong đã kết hôn với một siêu mẫu và cũng là đại tiểu thư Đường Gia, Đường Hinh. Nhìn cử chỉ ân cần anh ta dành cho cô ấy chẳng nhẽ cô ấy chính là Đường Hinh?. Băng Tâm cũng đang nhìn anh, khi nghe Lâm Phong gọi anh ta là '' Nam Cung tổng '' nữ nhân kia lại gọi anh ta là " Ngạo " thì phần nào cô cũng đoán ra được người ấy là ai. Băng Tâm nở một nụ cười ' Thế Giới này cũng nhỏ thật đấy.' Khi hai ánh mắt chạm nhau tất cả mọi thứ như cô đặc lại, mọi thứ như bất động. Thứ duy nhất còn lại chính là nỗi nhớ nhung da diết, tình cảm đậm sâu, sự lạnh băng trống rỗng, vô định còn có cả sự chán ghét.

" Bảo bối, sao em lại tới đây? cố tình tới để gặp anh sao? anh cảm động quá đi mất. " Tiếng gọi của Lâm Phong như đánh thức hai người, Cô ném lại cho Lâm Phong một cái nhìn khinh bỉ.

Băng Tâm " Anh mơ đấy? "

Lãnh Ngạo " Lâm Tổng anh không định giới thiệu một chút sao? vị này là...? "

Lâm Phong: " À.. giới thiệu với em một chút. Vị này là một trong những CEO trẻ tuổi tài cao trong thương trường, Nam Cung Lãnh Ngạo. Còn đây là bảo bối nhà tôi, Doãn Băng Tâm. "

Không phải vợ anh ta.? sao biết tin này anh lại cảm giác vui vui. Lãnh Ngạo đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với cô

" Doãn tiểu thư, xin lỗi đã thấy lễ rồi, vì cô rất giống một cố nhân của tôi. " Băng Tâm nhìn bàn tay trước mặt chần chừ một lát mới đáp lại.

" Không sao chỉ cần không có sau này là được. " Không thể nhìn thêm được nữa Dulcie tiến đến kéo cánh tay của anh, một lần nữa tiếp tục làm nũng

" Ngạo anh phải xử lí cho em, em muốn chiếc vòng đó, hơn nữa hai con nha đầu này dám đánh em, anh phải giúp em xả giận đấy Ngạo..." Nhìn cặp nam nữ trước mắt Băng Tâm lại cứ như nhìn một vở kịch khôi hài mà diễn viên lại ngu dốt... Cảnh tượng cặp ngực kia cứ dán chặt vào cánh tay anh, sao cô nhìn kiểu gì cũng thấy chán ghét,

Băng Tâm: " Phong, em muốn chiếc vòng này. "

Lâm Phong cười nhẹ nói: " Được anh mua cho em. " đoạn Lâm Phong nhìn về phía Lãnh Ngạo ra chiều khó xử.

" Nam Cung tổng, vậy chiếc vòng này...? "

Đưa mắt nhìn về phía Băng Tâm anh nói: '' Nếu Doãn tiểu thư thích, tôi sẽ tặng cô. "

Dulcie bất mãn kháng nghị: " Ngạo..." Đang định nói thêm gì đó thì bị ánh mắt của anh làm cho im lặng mà cúi đầu.

Băng Tâm: " Làm phiền Nam Cung tổng rồi, chiếc vòng này Lâm Phong có thể mua được. "

Sau một hồi ' Tranh đấu ' thì phần thắng đã nghiêng về phía Băng Tâm. Nhận được hộp quà được gói cẩn thận trong tay, đôi mắt đẹp khẽ đảo xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Khi đã xác định được mục tiêu nhấc đôi chân dài tiến về phía mục tiêu đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc, khó hiểu không biết cô đang định làm gì. Băng Tâm dừng lại trước một sọt rác, cách tay ngọc nâng lên chiếc vòng Bỉ Ngạn đã yên vị trong đó. Chứng kiến hành động vừa rồi, Lâm Phong đi đến bên cô ngó đầu vào trong rồi lại nhìn Băng Tâm mặt mếu máo

" Bà cô của tôi ơiiiii, em đang làm gì vậy??!!! 20 ngàn USD của anh đấy!!!!. "

" Anh tiếc sao? "

Lâm Phong: " Anh không. " mặc dù trả lời là không như vẻ mặt đầy đau khổ ấy đã bán đứng anh ta. Băng Tâm nhìn Lâm Phong như lại đang cố tình nói cho Dulcie nghe

" Chiếc vòng này em không cần nữa. Nếu như kẻ nào đó THÈM thù có thể tới sọt rác nhặt lên dùng lại. Đã là đồ của Doãn Băng Tâm này, thì em không cho phép bất kỳ một ai lấy nó đi. trừ phi là đồ bố thí. " Dứt lời ánh mắt cô xoáy sâu vào Dulcie, cô ta bị cái nhìn ấy làm cho sợ hãi đôi phần.