Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 30



Trời mưa. Đã ba tiếng trôi qua anh vẫn còn ở vườn hoa. Hai giờ trước, Katy đã kêu Lane đẩy anh vào nhưng anh lại khiến Lane bỏ chạy về. Nhìn thấy trời mưa càng ngày càng lớn, Adam đi ra vườn hoa, mặc cho mưa trên đầu, mặc cho Lam Tư kháng nghị, cứng rắn đẩy anh vào nhà. Trong phòng, nơi nơi không còn thấy thân ảnh của cô. Lam Tư hờ hững nhìn phòng ngủ trống trãi, kỳ quái mình vì sao còn có thể cảm thấy đau lòng, anh thật hy vọng mình có thể giống như trước giống nhau, cảm thấy không sao cả. Cô đương nhiên là đã muốn đi rồi. Là chính anh đuổi cô về New York. Anh để mặc cho em trai sấy tóc, thay quần áo, sau đó giúp anh nằm lên giường. Đèn nhanh chóng được tắt đi, vậy mà anh vẫn trừng mắt nhìn tấm mền. Bóng tối bao trùm tất cả, dường như cả thời gian cũng ngừng chuyển động.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người đẩy cửa đi vào. Mũi anh ngửi được mùi hương quen thuộc, sau đó nệm bên kia lõm xuống. Người kia không có đụng tới anh, cũng không có bật đèn, chính là lẳng lặng nằm bên kia ở giường. Anh nhắm lại mắt, không biết nên hận cô, hay là hận chính mình. Anh vẫn không thể đi vào giấc ngủ, hồi lâu sau, anh nghe được trong bóng đêm vang lên tiếng nấc khe khẽ của cô. Rốt cục, anh nhịn không được vươn tay, đem cô kéo vào trong lòng. Anh không có nói lời nào, cô cũng thế. Cô ở anh trong lòng khóc thúc thích đến ngủ quên, anh biết khóe mắt mình cũng cay cay.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Liên bị một cơn nóng làm cho tỉnh dậy. Không mất bao nhiêu lâu, cô liền phát hiện Lam Tư đang phát sốt. Nhiệt độ anh nóng đến dọa người, cô người còn mặc áo ngủ đã lập tức lao ra kêu Lane báo bác sĩ. Bác sĩ đến khám qua, mới phát hiện bởi vì sức đề kháng anh quá kém, tối hôm qua trúng gió liền cảm lạnh. Cô vì thế cảm thấy tự trách không thôi, cô cực nhọc cả ngày cả đêm chăm sóc anh, cho anh uống thuốc, uống nước, thay anh lau người, rửa mặt. Ba ngày sau, anh căn bản nhận không ra người, chính là ở trên giường rên rỉ lời vô nghĩa. Có mấy lần, cô còn tưởng rằng anh hôn mê rồi sẽ không tỉnh lại nữa. Đến ngày thứ tư, cô ngồi ở bên giường chuẩn bị thuốc cho anh, rốt cục nhịn không được khóc nấc lên. Nước mắt tràn đầy mặt, dường như một khi đã rơi xuống thì không ngưng được. Đáng chết, cô biết rõ anh rất ngoan cố, vì sao còn muốn bỏ anh lại giữa vườn hoa? Cô làm sao có thể ngu xuẩn như vậy? Cô vì sao không thể nhân nhượng anh một chút? Hiện tại của cô tự cho là đúng, liền làm hại anh.

_ Đừng khóc!

Cô bị một giọng nói suy yếu làm cho hoảng sợ, quay đầu lại, mới nhìn thấy anh không biết khi nào đã tỉnh lại.

_ Lam Tư?

Cô hai mắt đẫm lệ mông lung ngây ngốc nhìn anh, chỉ thấy anh đưa tay lên, lau nước mắt trên mặt cô.

_ Đừng nữa khóc...... Cô thật ồn ào......

Anh oán giận, làm cho cô đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cô nhanh chóng lau đi nước mắt, vội hỏi.

_ Xin lỗi! Anh thấy khỏe không? Có cần uống nước không?

Anh gật đầu, cô vội vàng đỡ anh dậy, lấy gối kê sau đầu anh, giúp anh ngồi xong liền lấy li thủy tinh rót nước cho anh uống.

_ Anh còn muốn gì không? Có muốn ăn chút gì?

Anh dựa vào gối, lắc lắc đầu, sau đó như là nghĩ tới cái gì, anh mở ra mắt, nhìn cô, khàn khàn nói.

_ Hát! Tôi muốn nghe cô hát.

_ Hát sao?

Cô ngây người ngẩn ngơ. Anh mệt mỏi một lần nữa nhắm mắt lại, gật gật đầu.

_ Hát gì?

Nước mắt dâng lên, tầm mắt mơ hồ, cô nhẹ giọng mở miệng.

_ Hát bài gì?

_ Bài gì cũng được.

Anh cầm tay cô.

_ Chỉ cần cô hát là được.

Bởi vì anh kiên trì, cô cuối cùng cũng cất giọng hát. Ngày nào đó, tất cả mọi người nghe được tiếng hát của cô đều dừng công việc đang làm. Tiếng hát khan khan ấm áp của cô khiến anh lại lần nữa đi vào giấc ngủ. Chính là lúc này đây, nhiệt độ chưa từng lại liên tục kéo lên.

Đề nghị mọi người không ăn chè, trà sữa, kem, bánh ngọt, cà phê sữa, bánh plan và những loại thực phẩm có độ ngọt cao kẻo đọc xong khúc này đường lên vùn vụt =))

_ Đây là cái gì?

_ Canh gà.

_ Thoạt nhìn không giống.

_ Bỏ them các loại thuốc Đông Y có tác dụng miễn dịch.

Anh nhìn cái chén canh đen thui trên tay cô, trên mặt tràn đầy hoài nghi. Mạc Liên múc một muỗng, dỗ dành.

_ Anh uống một miếng đi, không sao đâu. Đây là thảo dược Alex cùng Oa Oa đặc biệt đem từ nhà mẹ đẻ đến. Nhà Oa Oa đều là trung y, cha cô sau khi tiếp nhận sự nghiệp của ông nội cũng làm ăn rất khá. Bạch Vân hôm nay tự mình ở phòng bếp hầm suốt mấy tiếng đấy.

Nhìn cô giống như đang dỗ dành đứa nhỏ, thìa đều đã đưa đến ngay miệng anh. Tuy rằng hương vị món canh kia rất khó ngửi nhưng anh vẫn phối hợp há miệng nuốt lấy. Ngay lập tức, anh nhăn nhó mặt mày. Đáng chết, khó uống đến mức anh muốn phun ra.

_ Thứ này thật đáng sợ!

Anh liền đem ngụm canh mới nuốt nuốt nhanh xuống, mới có biện pháp mở miệng nói chuyện. Cô lại bật cười.

_ Tôi biết nó rất đắng nhưng người Trung Quốc có câu, thuốc đắng dã tật. Tin tôi đi, đó không phải thuốc độc đâu.

_ Tôi là người phương Tây, chỉ cần ăn đồ Tây là được.

Nhìn thấy cô sắp múc thêm một muỗng, anh lập tức nói.

_ Tôi nghĩ thuốc của phương Tây không thích hợp với tôi.

_ Thuốc Đông y là dựa theo cơ thể mỗi người mà bốc. Thuốc này đã được Kha lão gia xem xét qua bệnh án cùng thể chất của anh rồi mới bốc thuốc. Anh vẫn là là mím môi, nhíu mày.

_ Anh uống nhanh là được chứ gì.

Cô mỉm cười dụ dỗ nói.

_ Uống xong tôi sẽ lấy điểm tâm ngọt cho anh.

Tuy rằng cô đang cười nhưng anh lại thấy cô trong mắt lo lắng, biết rõ chuyện anh cảm đã khiến cô hoảng sợ. Anh hiểu được cô nhất định tự trách mình hôm đó đã bỏ anh lại vườn hoa mà quên mất người kiếm chuyện lại là anh.

_ Chỉ có một chén thôi đúng không?

Anh hỏi.

_ Chỉ có một chén!

Cô gật gật đầu. Thở sâu, Lam Tư tiếp nhận chén canh gà đáng sợ kia. Sau ngừng thở, một hơi đem nó uống hết. Nước canh lướt qua đầu lưỡi trôi xuống cổ họng, anh thật sự nghĩ đến sẽ phun cái loại canh khó uống này ra mất. Ngay lúc anh còn đang phân vân phun nó ra thì cô đã cúi người hôn anh. Anh lập tức nuốt xuống hết.

_ Đây là thưởng cho tôi sao?

Anh mỉm cười nhìn cô.

_ Tôi chỉ sợ anh phun ra.

Mặt cô ửng đỏ, cầm chén canh nhanh chóng tìm đường trốn. Anh rất nhanh đưa tay kéo ngồi trong long. Rất muốn ôm lấy cô, hôn cô thật cuồng nhiệt nhưng từ đầu đến giờ anh vẫn chưa có đủ dũng khí. Dựa đầu vào gối, anh chỉ cảm thấy khổ. Miệng khổ, tâm cũng khổ. Nhưng, trên miệng vẫn còn vương lại hương vị ngọt ngào của cô, lại cùng với nỗi khổ kia tranh đầu hồi lâu.

Anh bị cảm gần một tháng. Cô mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, mỗi khi anh muốn đều hát cho anh nghe. Thân thể anh từ từ hồi phục như cũ nhưng bọn họ đã không còn cãi vã. Cô không hề bắt buộc anh làm vật lí trị liệu, anh cũng không nói ra những lời cay độc. Ngày ngày vì thế cũng trở nên thong thả mà đơn giản. Có một ngày buổi sáng, khi cô tỉnh lại, thấy anh đang nhìn cô nhưng lần này, anh không né tránh tầm mắt của cô, cũng không có trở nên chanh chua giống dĩ vãng. Anh nâng tay lên, khẽ vuốt vết sẹo trên thái dương cô, đau lòng nói.

_ Tôi xin lỗi!

Cổ họng cô nghèn nghẹn.

_ Không sao.

_ Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý làm cô tổn thương.

_ Tôi biết.

Cô mỉm cười, nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống. Lam Tư lau đi nước mắt trên má cô, chua sót.

_ Cô nếu đủ thong minh thì nên về New York đi!

_ Tôi không nghĩ thế.

_ Vì sao?

Cô nhìn anh, rốt cục mở miệng thừa nhận.

_ Bởi vì... em yêu anh!

Giống như bị thiên lôi đánh trúng, cả người anh chấn động. Làn môi cô run rẩy lộ ra một chút cười, trong mắt có nước long lanh, kiên định lặp lại nói.

_ Em yêu anh. Thật lâu trước kia đã yêu anh. Em không dám thừa nhận với anh, bởi vì anh liền đem em trở thành hợp đồng. Em sợ mình sẽ bị thương, cho nên em trốn tránh. Cho đến khi em nghĩ anh đã chết...

_ Tôi nói rồi tôi không cần cô thương hại.

Anh ra tiếng ngăn chặn cô, giọng nói dát ách, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng mệt mỏi, giống như không thể thừa nhận điều gì. Cô dịu dàng nhìn anh, nói giọng khàn khan.

_ Em cũng đã từng nói, em chưa bao giờ thương hại anh.

_ Đừng lãng phí thời gian bởi con người phế vật như tôi...

Biết anh vẫn ngoan cố cho rằng cô chính là thương hại anh, đau lòng như sóng đánh úp từng trận khuếch tán tới toàn than. Nhưng cô lại không ép buộc anh, chính là vỗ về mặt anh, nhẹ giọng nói.

_ Em không thấy như vậy là lãng phí, cũng không đồng ý xem anh là phế vật.

Anh trầm mặc, không thèm nhắc lại. Nhìn gương mặt lạnh lung, cứng rắn của anh, cô bất đắc dĩ nhếch môi.

_ Em biết anh không tin nhưng xin anh hãy đồng ý một điều.

Anh vẫn như cũ không nói gì, chính là bi thương nhìn cô. Cô vuốt ve mặt anh, hôn lên làn môi lạnh lẽo, dịu dàng yêu cầu.

_ Đừng đuổi em đi nữa! Em nhất định không đi!

Lam Tư ngóng nhìn cô, sau đó chậm rãi đem cô kéo vào trong lòng, gắt gao ôm như muốn cô hòa tan vào mình.

Dưới sự chăm sóc của Mạc Liên, bệnh cảm của Lam Tư nhanh chóng hồi phục. Bác sĩ khám cho anh vài lần thấy anh khỏe mạnh cũng khá hài long. Nhưng vài lần hỏi anh về tiến độ vật lí trị liệu, anh vẫn như cũ không muốn phối hợp nhưng cũng không mở miệng mắng bác sĩ. Cô đối với sự ngoan cố của anh không nói thêm cái gì, vẫn như cũ mỗi ngày đúng giờ giúp anh mát xa, sau đó đẩy anh đi ra ngoài tản bộ, giống như đã thỏa hiệp với việc không làm vật lí trị liệu của anh.

Nhưng một cảm giác tội lỗi mỗi một ngày ở trong lồng ngực lại chồng chất thêm. Anh biết, anh thực ích kỷ. Anh biết, chính mình không nên tiếp tục thảm hại như vậy. Nhưng anh lại không thể buông tha cho sự ngoan cố của mình. Anh đồng ý cứ giả vờ như thế. Một ngày, một ngày, lại một ngày, anh làm bộ không thấy được sự không đồng ý của Adam trong mắt, làm bộ không thấy cái nhíu mày của bà nội, làm bộ không thấy được ánh mắt đồng tình của Đường Lâm cùng Bạch Vân.Đến cuối cùng, anh thậm chí bắt đầu thuyết phục chính mình, cứ như vậy thì có gì không tốt.

Ít nhất cô ở bên người anh. Có lẽ không phải vĩnh viễn –

Không! Anh không cho chính mình suy nghĩ vĩnh viễn, anh chỉ muốn biết cô hiện tại ở ngay anh bên người. Cho nên, anh bỏ qua tầng tầng tội lỗi trong long. Anh trốn tránh sự thật, không thèm nghĩ tới tương lai, không đối mặt với lương tâm chính mình. Cho đến khi một viên đạn bay thẳng vào giấc mơ của anh khiến mọi thứ hoàn toàn sụp đổ.