Báo Cáo Đại Ca, Em Là Cảnh Sát Nằm Vùng

Chương 7



Tác giả: Bao Nilon | Dịch: Hạ Chí

Sau khi Quý Lương ra ngoài, đội trưởng kéo ghế đến ngồi bên cạnh: "Hai đứa bay chơi lớn thật đấy, hôm ấy bọn tôi đi rồi mà hai đứa vẫn còn ôm nhau."

"Sếp dẹp đi!" Tôi gặm táo, chỉ vào điện thoại: "Mai là ngày thực tập cuối cùng của em, xin dấu xong là em có thể về đội rồi nhỉ?"

"Không được."

Đội trưởng hạ tông giọng, ghé lại gần cho tôi xem tài liệu trong điện thoại: "Hôm ấy, bọn tôi đang rút lui thì trông thấy cái này trong một chiếc xe ở ngoài cổng."

Tôi phóng to bức ảnh, vừa thảng thốt đã bị giảng viên hướng dẫn bịt miệng.

"Đây là tiền giả mà chúng ta vẫn luôn điều tra trước đó ạ? Tại sao lại có ở đó? Là Quý Lương ạ?"

"Chưa rõ." Đội trưởng cất điện thoạt, đanh mặt: "Hồi ấy chỉ có một vali tiền giả, lại không được đánh rắn động có nên mới tạm dừng điều tra. Vậy nên, em chưa được về đội trước khi điều tra ra vụ đó."

"?" Tôi trợn mắt, chỉ vào cái mặt đang giận tím của mình: "Em là thực tập sinh mà đội trưởng đã muốn bán em rồi ư? Sếp không thấy con cáo kia mới ôm em ạ?"

Giảng viên hướng dẫn lập tức ôm tôi để xoa dịu cảm xúc, đội trưởng thì nhếch môi gian manh: "Tôi thấy em thích lắm mà."

"Sếp!" Tôi hết chịu nổi, giật kim truyền nước rồi đi ra ngoài: "Em không làm nữa! Em muốn về!"

Quý Lương đợi bên ngoài cửa, thấy tôi đi ra thì sửng sốt. Anh nhấc bổng tôi lên bằng một tay, tay còn lại đánh vào chân tôi: "Sao chưa đi dép đã ra ngoài?"

"Có chuyện gì vậy?"

Đội trưởng lườm nguýt, giảng viên hướng dẫn vội vàng cười với Quý Lương: "Có gì đâu, hai bác mới bảo Chúc Chúc đi xem mắt mà con bé không muốn ấy mà."

Hình như thời tiết đột ngột hạ nhiệt, tôi thấy Quý Lương chau mày ngước lên hỏi tôi: "Em phải đi xem mắt? Em thích..."

"Ấy!" Tôi nhanh tay bịt miệng anh lại, đập hai cái vào cánh tay anh: "Đừng nói nữa."

Anh cúi đầu che đi biểu cảm, bế tôi đặt lên giường. Sau đó anh gọi y tá, sầm mặt nhìn cái kim được tiêm lại. Xong đâu đó mới ngồi bên cạnh ấn vào vết thương bị rách ban nãy: "Nhà em giục ghê lắm à?"

Nhớ đến câu nói của giảng viên, tôi đỏ mặt: "Không hẳn..."

"Nhà đại ca... không giục ạ?"

Quý Lương khựng người, anh đỡ tôi nằm xuống, đắp gọn chăn cho tôi: "Bố mẹ anh mất lâu rồi."

Tôi im lặng, cảm xúc xót xa chết tiệt chợt dâng trào làm tôi không biết có nên an ủi anh không.

"Nhưng không sao hết, sau này kết hôn là có người nhà mới thôi."

"Thế đại ca thích con trai hay con gái?"

Quý Lương ngây người, không hiểu sao lại hồng má: "Em hỏi cái đó để làm gì... Chắc là con gái."

Tôi nghiến răng lấy dũng cảm gọi: "Bố ơi!"

Chẳng có gì mất mặt khi giúp người khác thỏa lòng mơ ước.