Bao Dưỡng - Xuân Vũ Sa Lạp

Chương 6



"Ngô......"

Ngón tay lạnh lẽo chứa đầy bôi trơn thâm nhập địa phương chưa bao giờ bị xâm phạm qua. Tô Trạch Lạc bị kích đến run run, có chút sợ hãi muốn kẹp chặt hai chân.

"Đừng sợ......"

Thanh âm Cung Linh thực ôn nhu, lại thập phần trầm thấp dễ nghe, lời vừa ra khỏi miệng, Tô Trạch Lạc liền ngoan ngoãn tách ra hai chân.

"Thật ngoan......"

Nam nhân hiển nhiên thực vừa lòng cậu phối hợp, đi vào là lần đầu tiên, nam nhân có vẻ phá lệ có kiên nhẫn.

Ngón tay nam nhân chậm rãi gia tăng đến hai ngón... Ba ngón... Bốn ngón...

Chờ nam nhân cảm thấy có thể, mới thay ngón tay, thay thế bằng cự vật ngạnh bang bang.

Nam nhân thong thả mà kiên định xâm nhập, Tô Trạch Lạc xấu hổ đến toàn thân đều là màu phấn hồng, chờ nam nhân kia vật rốt cuộc hoàn toàn vùi vào thân thể cậu, nam nhân ngừng lại.

"Ngoan...... Hiện tại cảm thụ một chút...... Tôi ở bên trong em......"

Nam nhân đem chân cậu đặt lên eo mình, kéo tay cậu tìm nơi hai người kết hợp, Tô Trạch Lạc càng thêm rõ ràng cảm nhận nơi đó bị căng tràn đầy, cùng với nghiệt căn thô tráng của nam nhân.

"Từ hôm nay trở đi tôi chính thức trở thành nam nhân của em."

Hắn nghiêm túc nói, Tô Trạch Lạc không khỏi mở to mắt nhìn người nọ.

Nam nhân nói lời này liền bắt đầu chậm rãi trừu cắn, bởi vì lo lắng cậu là lần đầu tiên sợ cậu không thích ứng, động tác thực ôn nhu, Tô Trạch Lạc cũng dần dần thích ứng, chốc lát lại có chút không hài lòng nam nhân "Động tác chậm", ám chỉ nhìn về phía nam nhân đĩnh đĩnh eo.

Nam nhân cười một tiếng, con ngươi tối sầm, tốc độ bắt đầu nhanh hơn, thâm vào nông ra mà thao làm. Động tác hắn càng lúc càng lớn, cuối cùng cơ hồ là toàn bộ rút ra sau đó lại hung hăng mà toàn bộ tiến vào, Tô Trạch Lạc bị làm vừa khóc lại kêu, thất thần.

"A......"

"Quá nhanh...... Tôi không được......"

"Cầu anh...... Chậm...... Chậm một chút......"

Tô Trạch Lạc khóc lóc cầu xin, tay gắt gao ôm cổ Cung Linh, sợ chính mình không chú ý bị Cung Linh đâm bay.

"Ngoan...... Nhịn một chút...... Nhanh thôi......"

Cung Linh ngoài miệng nói nhanh, dưới thân không có ý tứ đình chỉ, hắn tủng eo lại thọc vào rút ra hơn trăm cái mới trong tiếng thét chói tai của Tô Trạch Lạc bắn ra, mà Tiểu Tiểu Tô cũng bị kích thích bắn ra pháo cuối cùng đêm nay.

"Mệt mỏi......"

Cung Linh bắn xong cũng không vội vã rút ra, vỗ vỗ nhân nhi dưới thân mơ màng sắp ngủ, nhẹ giọng hỏi.

"Ngô...... Tôi không được......"

Tô Trạch Lạc cảm giác đại gia hỏa trong thân thể còn không hoàn toàn mềm xuống vội vàng xin tha.

"Ngoan, lại đến một lần."

Cung Linh rõ ràng là ngữ khí thương lượng, nhưng hạ thân lại hoàn toàn không có ý tứ thương lượng. Tô Trạch Lạc kinh ngạc cảm giác đại gia hỏa trong cơ thể lại phấn chấn to lên, nhận mệnh ôm cổ Cung Linh, rõ ràng là phía dưới, vì cái gì chính mình sẽ cảm thấy mệt như vậy a?

Chờ Cung Linh phát tiết xong rồi, Tô Trạch Lạc đã không mở mắt ra được. Cung Linh nhìn bộ dáng cậu muốn ngủ hay không, cảm thấy buồn cười.

Có lẽ, chính mình cùng đứa nhỏ này, thật sự rất hợp ý, cũng không nhất định.

Tô Trạch Lạc kỳ thật cũng không có ngủ, cậu biết Cung Linh ôm cậu đi phòng tắm rửa sạch, ngón tay người nọ tiến vào, sau đó phía sau chảy ra một cổ sền sệt nóng nóng, Tô Trạch Lạc nhắm mắt lại làm bộ mình đã chết, bởi vì thật sự quá xấu hổ!

"Như thế nào còn chưa ngủ? Nếu không...... Lại đến một lần......"

Cung Linh rửa sạch hảo, đem Tô Trạch Lạc lên giường, thấy Tô Trạch Lạc trừng một đôi tiểu mắt tròn nhìn chằm chằm hắn, nghe hắn nói lập tức nhắm hai mắt lại.

Cung Linh câu môi cười, khó có được lương tâm, hôm nay làm tiểu hài nhi mệt muốn chết rồi, liền không trêu cợt.