Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người 

Chương 67: Mục tiêu mới



Hoắc Dư Húc nhíu mày: “Loại liên minh này thật sự tồn tại?”

Cô đọc tiểu thuyết thường có tình tiết nhiều người thường tụ tập thành lập căn cứ, không ngờ mới một tháng ngắn ngủi đã có người thành lập được liên minh người sống sót.

Trần Nhan Linh cảm thấy thời điểm này nghe theo ý nữ chính vẫn là an toàn nhất. Rốt cuộc cô ấy là trung tâm thế giới, đi theo cô mới tránh bị thế giới xóa sổ, tách ra tùy tiện ngoài ý muốn một cái liền chết thẳng cẳng.

Quân chính phủ chắc chắn không thể tin, bọn họ chính là tận mắt nhìn thấy đám người đó giết người.

Hiện giờ lại xuất hiện một liên minh người sống sót, rốt cuộc là gạt người hay là thật sự, bọn họ hoàn toàn không thể nào đoán được.

“Vậy giờ chúng ta đi thành phố S sao?”

Hứa Thiến nhỏ giọng hỏi.

Trình Dương Minh nhìn quét một vòng, đánh giá từng người trên xe, “Chúng ta đi thành phố S.”

“Nhưng lỡ như cái liên minh này là giả thì sao? Muốn lừa chúng ta tới để đoạt tài nguyên, cũng có thể là giống quân chính phủ muốn giết chúng ta.”

Hứa Thiến mặt đầy u sầu hỏi, cô chỉ muốn sống sót, sao lại khó như vậy chứ.

Trần Nhan Linh nhìn vẻ Trình Dương Minh quyết ý không lay chuyển được, chợt hiểu cậu muốn làm gì.

Cô kéo lại Hoắc Dư Tịch đang chực mở miệng, hai người đứng ngoài cuộc.

“Đúng vậy, cái liên minh quỷ quái đó ai biết là tốt hay xấu.” Đổng Sinh vỗ mạnh tay lái một phát.

Trình Dương Minh cười: “Đừng nóng vội, liên minh người sống sót không biết tốt xấu, nhưng ý tưởng của em nhất định có lợi với chúng ta.”

“Nếu giờ mọi người không tin được kẻ khác, chẳng thà tin chính mình?”

Hoắc Dư Húc ánh mắt sáng lên, vỗ ghế dựa: “Tiểu Minh ý cậu là tự chúng ta thành lập căn cứ sinh tồn?”

Trình Dương Minh nhìn Hoắc Dư Húc, ý cười càng đậm: “Đúng vậy, xe mình và xe bus tổng cộng hai mươi mấy người, hơn nữa người trên xe bus cũng chịu ra ngoài tìm vật tư. Chúng ta có vũ khí, xài tiết kiệm một chút, muốn thành lập một căn cứ sinh tồn cỡ nhỏ hẳn là không thành vấn đề.”

Đổng Sinh cười to: “Đúng đó, Tiểu Minh chú mày quả là dã tâm lớn. Đám rùa đen kia anh bây còn lâu mới tin. Chúng ta tự chiếm núi làm vua, để xem ai còn dám đến lừa gạt.”

Hứa Thiến cũng yên tâm, nhưng vẫn nghi vấn: “Vậy chúng ta còn đi thành phố S làm gì?”

“Chúng ta chỉ đi hướng thành phố S thôi. Nếu bọn họ thành lập liên minh ở thành phố S, vậy chứng tỏ thành phố S có ưu thế chúng ta chưa biết được. Nếu chúng ta trở nên đủ mạnh, vậy ưu thế thành phố S cũng có thể thành của chúng ta.”

Hành trình đi thành phố S cũng không dễ dàng, cả nhóm sợ bị quân chính phủ phát hiện, vẫn luôn đi đường nhỏ dọc nông thôn, ngay cả cao tốc cũng không dám xài.

Hơn nữa, trên đường cao tốc đông đảo xác xe, một khi vào cao tốc đừng hòng ra được.

Vì đi đường nông thôn, số lượng zombie cũng tương đối rải rác, mặc kệ người có gan hay không đều phải cầm dao chiến một trận sống chết với zombie.

Dọc theo đường đi bọn họ không dùng thương. Đạn có hạn, dù cho bọn họ mạo hiểm vào thành thị sưu tầm, nhưng vẫn luôn không may mắn như lần đầu, hoặc là không tìm thấy, hoặc là tìm được kho đạn lại phát hiện đều bị người ta dọn trống.

Hơn nữa, đồ ăn càng ngày càng khó tìm, rất nhiều siêu thị lớn và trung tâm mua sắm đều là khu vực tai họa nặng, phần lớn đồ ăn bị lấy đi, siêu thị nhỏ và cửa hàng bên đường cũng hầu như không dư thừa gì.

May mà lúc bọn họ đi ngang qua nông thôn hoặc thị trấn thỉnh thoảng thấy được đồng ruộng và vườn trái cây, còn vài cây nông nghiệp và hoa quả chưa bị đạp hư, còn ăn được.

Nhưng chuỗi ngày như vậy bọn họ cũng không thể chống đỡ được lâu, rốt cuộc phải vào nội thành thu thập dầu diesel.

Để tiết kiệm dầu, họ đỗ xe bus trong một công trường ở ngoại ô. Nơi đó dân cư thưa thớt, hơn nữa cây xanh nhiều, một chiếc xe bus đậu bên trong cũng không gây chú ý, huống hồ bọn họ còn làm chút ngụy trang xung quanh.

Sáu người Trần Nhan Linh phụ trách vào thành phố tìm dầu.

Bọn họ hiện giờ ở thành phố N gần thành phố S, tính ra bọn họ đã đi được hơn phân nửa lộ trình.

Tứ lúc rời khỏi siêu thị đã qua một tuần, vì bọn họ chuyên chọn loại đường nhỏ vắng người lại ẩn nấp, lộ trình cao tốc một hai ngày bị kéo dài tới tận một tuần mới đi được phân nửa, cũng coi như thần kỳ.

“Hầy, nơi này không có. Đừng nói xăng, ngay cả dầu diesel cũng bị vét sạch sẽ.”

Đổng Sinh chui vào xe nói.

Trần Nhan Linh nhìn đồng hồ xăng, tình huống thật không khả quan. Chưa nói xe bus tiêu hao bao nhiêu dầu, ngay cả xe của bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu.

“Vào sâu hơn đi, thử xem có tìm được không.”

Trình Dương Minh nhìn bản đồ nói.

Tuy mọi người đều hơi bất an, nhưng vấn đề nhiên liệu thật sự nguy nan, chỉ hy vọng bọn họ vào nội thành có thể tìm được dầu, lỡ làm không tốt, xe hết dầu, cả đám sẽ bị kẹt lại trong thành phố.

Càng vào nội thành, xe chết máy hoặc hư hao trên đường càng nhiều, zombie du đãng cũng càng đông. Rất nhiều zombie hành động không mạnh mẽ bằng ban đầu, hơn nữa hiện giờ mọi người không còn sợ zombie như trước nữa, lúc đối phó chúng nó đều thành thạo chém xuống, nếu không xảy ra ngoài ý muốn liền có thể dễ dàng giải quyết.

Những biển quảng cáo rách nát làm người ta cảm thấy thời gian một hai tháng như bị kéo dài đến một hai năm, xe lăn bánh cuốn theo tro bụi và vụn giấy bay lất phất.

Bốn nữ sinh ghế sau đang đánh bài, cực kỳ nhàn nhã.

Hoắc Dư Húc ném xuống một đôi số 2: “Đôi heo! Tớ hết bài rồi, thắng, mau đưa tiền.”

Trần Nhan Linh giật giật khóe miệng, mỗi lần đánh bài mặc kệ Hoắc Dư Húc là nhà cái hay người chơi bình thường, cô đều tất thắng, quả nhiên đây là khí vận của nữ chính sao?

Cái gọi là tiền thật ra chính là mấy thứ lặt vặt bọn họ tìm được lúc sưu tầm vật tư, dù sao thời tận thế tiền không dùng được, bọn họ đơn giản tìm mấy món bình thường mọi người đổ xô tranh giành lấy ra chơi.

Ba người Trần Nhan Linh móc ra một đống kim cương trong túi ném cho Hoắc Dư Húc.

Hoắc Dư Húc cười hì hì nhận lấy, sau đó tùy tay ném ra ngoài cửa sổ.

Hứa Thiến thấy vậy kêu lên: “Ấy, sao lại ném đi chứ!”

“Vô dụng, giữ chiếm chỗ.”

Hoắc Dư Húc lắc đầu nói.

Trần Nhan Linh không tỏ ý kiến, sờ sờ kẹo trái cây trong túi bên ngực mình. Chỉ còn một viên cuối cùng, nàng bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nháp.

Nàng vốn không thích ăn kẹo, ngặt nỗi Vân Hi thế giới trước là người yêu ngọt như mạng, làm nàng cũng thích một ít kẹo trái cây hương vị không tệ, chỉ tiếc thời tận thế muốn tìm được kẹo làm ăn vặt thật không thế nào dễ dàng.

Bọn họ xuống xe ở một trạm xăng dầu khá lớn.

Đổng Sinh cùng Hứa Thiến ở bên ngoài xem có dầu không, bốn người còn lại vào cửa hàng tiện lợi trong trạm xăng tìm đồ.

Kệ đồ ăn hầu như trống không, chỉ còn lại mấy bình nước khoáng chưa mở nắp, Hoắc Dư Tịch lấy nước khoáng, xoay người đưa về xe.

Trần Nhan Linh nhìn bóng lưng Hoắc Dư Tịch, nàng phát hiện thời gian qua thái độ Hoắc Dư Tịch đối với nàng rất kỳ quái. Từ lúc nàng cứu Hoắc Dư Húc, Hoắc Dư Tịch luôn bảo trì khoảng cách với nàng, mặc cho nàng thỉnh thoảng miệng tiện mà khiêu khích, Hoắc Dư Tịch luôn lười phản ứng.

Đây là Vân Hi lạnh nhạt nhất nàng từng gặp, dù là Vân Hi khắc nghiệt trong thế giới trước cũng chưa từng làm nàng phiền lòng như vậy, nàng hoàn toàn không hiểu được Hoắc Dư Tịch nghĩ gì.

Lục soát một vòng lớn, Hoắc Dư Tịch cũng chưa nói một chữ với Trần Nhan Linh. Nàng vốn thật ít nói, cố tình còn không chịu đáp lời Trần Nhan Linh, liền có vẻ càng lạnh lùng xa cách.

Trần Nhan Linh chưa từng ăn uất ức như vậy, tuy lý giải tính cách Hoắc Dư Tịch, nhưng nàng không phải mặt trời nhỏ mỗi ngày không ngừng xoay.

May mà trong trạm xăng dầu này có rất nhiều bình đựng nhiên liệu, chuyến này cũng không tính công dã tràng. Lúc Trần Nhan Linh ngồi trên xe, thân là người đảm đương tiểu đội này, nàng thật mệt mỏi, dựa vào cửa sổ xe thiếp đi.

Ngủ trên xe quả không thoải mái, dù sao cũng đang đào vong, ai mà bình yên ngủ cho được?

Trần Nhan Linh mơ hồ cảm thấy thứ gì chạm vào túi mình, nàng mở mắt, liền thấy nửa bàn tay Hoắc Dư Tịch đút vào túi mình.

Trần Nhan Linh mở mắt đột nhiên, Hoắc Dư Tịch bị nàng bắt được tại trận, động tác dừng lại.

“Cậu đút tay vào túi tớ muốn sưởi ấm à?”

Trần Nhan Linh buồn cười nhìn Hoắc Dư Tịch hỏi.

Giữa mùa hè sưởi ấm thật tuyệt.

Lỗ tai Hoắc Dư Tịch ửng đỏ, môi khẽ run, bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng nghĩ đến điều gì, hung tợn mà trừng mắt với Trần Nhan Linh một cái, rút tay mình ra, quay đầu đi, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Trần Nhan Linh không hiểu ra sao, nhưng khi nàng vô ý đặt tay vào túi, chợt sờ đến thứ gì.

Lấy ra mới thấy, là một gói kẹo cứng nhỏ vị đào, trên giấy gói còn ghi chữ "không đường". Trần Nhan Linh thật lâu không ăn loại kẹo này, nó không giống kẹo trái cây bình thường, vị dịu nhẹ hơn nhiều.

Trần Nhan Linh thưởng thức kẹo trong tay, lại nhìn qua Hoắc Dư Tịch không biết ngủ thật hay giả, nàng không khỏi lắc đầu cười khẽ.

Đảo ra một viên kẹo, ngón tay cầm lấy đưa đến bên miệng Hoắc Dư Tịch, khẽ chạm môi cô.

Người vốn đang ngủ nào đó cư nhiên mở môi hồng, ngậm lấy kẹo, cũng ngậm vào còn có ngón tay trắng nõn của Trần Nhan Linh.

Đầu ngón tay chạm vào bờ môi ấm áp làm Trần Nhan Linh ngẩn ra, cảm giác này vô cùng quen thuộc.

Tựa như lúc nàng trêu đùa Vân Hi ở thế giới trước.

Trần Nhan Linh còn chìm đắm trong hồi ức tươi đẹp, bỗng nghe thấy một tiếng vang lớn, sau đó Đổng Sinh phanh gấp một cái, doạ tất cả mọi người đang mơ ngủ bừng tỉnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Trần Nhan Linh miễn cưỡng đỡ ghế trước, vừa rồi đầu nàng đâm trúng nó, đau muốn chết.

Hoắc Dư Tịch do dự nhìn nàng, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Đổng Sinh sắc mặt trắng bệch, mặt Trình Dương Minh bên ghế phụ cũng rất khó xem.

Trình Dương Minh trầm giọng nói: “Chúng ta bị ai đó ngăn lại.”

Đổng Sinh đánh mạnh tay lái, muốn xoay đầu xe ra ngoài, bỗng lại thêm một tiếng vang lớn, đằng sau rơi xuống một phiến đá thật to chặt đứt đường lui.

Trước sau đều bị đá tảng từ trên trời giáng xuống ngăn chặn, bọn họ bị nhốt giữa con đường, hai bên là nhà cửa hàng quán chật kín.

Đang yên đang lành đột nhiên rơi xuống hai tảng đá, tuyệt đối là có người gây sự.

Cả nhóm ngồi trong xe không dám xuống, ai biết sau khi xuống xe lúc cái gì đang chờ đợi bọn họ. Hiện tại có xe, ít nhất cũng coi như một tấm chắn kiên cố.

Ta ngoài sáng địch trong tối, bọn họ ngay cả cửa kính cũng không dám mở, cứ rúc trong xe, tay gắt gao ghìm súng.

Rõ ràng vừa rồi đoạn đường họ đi qua vô cùng an tĩnh, không gặp người sống nào, tuy có chút dấu vết con người để lại, nhưng rất khó phân biệt là mới hay cũ, rốt cuộc đây là thành phố, có dấu người ở thật bình thường.

- ----

Dany: Ngung Ngung viết hồi hộp nhỉ. Thật ra Ngung từng viết một bộ BH thuộc thể loại như Battle Royale rồi, mà là dạng tư xuyên về đi quyến rũ bản thân mình =))

Nếu hứng chắc mị sẽ triển, mà bộ này dài chết, đào hố nữa chắc ở nhà ed full time quá =)))