Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người 

Chương 71: Lương thiện



Cuối cùng đám cằm sẹo đều bị Trần Nhan Linh bắt lại, như hàng hóa mà bị ném trong xe, nằm chồng lên nhau, ngay cả hô hấp cũng không dễ dàng, cả đám giống lợn chết mà chen thành một đống, không ngừng kêu rên.

Trên hai xe khác là mấy người vũ lực không tồi Trần Nhan Linh chọn ra, đoạt vũ khí của thủ hạ cằm sẹo, thoạt nhìn quả thật giống các đại ca xã hội đen.

Đổng Sinh và Trình Dương Minh thì phụ trách áp giải xe lợn chết. Đồ đạc gì có thể cướp được của đám người này bọn họ đều cướp hết. Điều khiến Đổng Sinh vui vẻ chính là trên người bọn này đều có thật nhiều thuốc lá. Anh là người ưa hút thuốc, bình thường ngồi chung xe với mấy cô gái, anh cũng không tiện hút thuốc. Lúc này cả xe đều là đàn ông, thuốc lá của đám người cằm sẹo cũng không tệ, anh liền không bận tâm, vui vẻ mà rít thuốc.

Mặt chuột ngồi phía sau dùng sức giãy giụa, miệng một khắc không ngừng: “Đại ca, anh buông tha em đi. Em chỉ bị đám người này bắt buộc thôi, em trước kia chưa từng làm chuyện xấu, là bọn họ ép em!”

Đổng Sinh một bên lái xe một bên hút thuốc, làm gì rảnh rỗi phản ứng hắn, phun một ngụm khói, xoay ra sau rống một cái: “Câm miệng, ồn ào phiền bố mày!”

Một người thuộc nhóm xe bus phụ trách trông coi bọn cằm sẹo lập tức cho mặt chuột một cái tát, làm hắn ngậm miệng.

Tới ngoài trung tâm thể thao, Trần Nhan Linh xuống xe, đi đến trươc xe giữ tù binh, kéo cửa xe ra: “Lôi tên mặt chuột ra giùm em với.”

Đổng Sinh một tay như nhấc gà mà túm lấy mặt chuột, ném tới trước mặt Trần Nhan Linh.

“Tự mình đi hay là muốn chị đây đỡ?”

Trần Nhan Linh cầm Vô Kiên tựa như cường đạo.

Mặt chuột mặt sưng phù, ngay cả nói chuyện cũng ấp úng: “Tự em đi! Không phiền toái đội trưởng Trần.”

Đổng Sinh dẫn người canh giữ ở cửa trung tâm. Rốt cuộc nơi nơi đều là zombie, lỡ như bọn họ bị zombie vây bên trong liền chơi quá trớn.

Trần Nhan Linh ghìm súng, họng súng chỉ vào mông mặt chuột: “Lát nữa chú mày kêu bọn bên trong mở cửa, nói đám tụi bây đánh cướp xong trở về. Nếu dám nói sai một chữ, cận thận cúc hoa đấy.”

Tay mặt chuột bị trói sau lưng sau lưng, hắn khập khiễng mà đi về trước, vô cùng chật vật, vậy mà còn lấy lòng tươi cười quay đầu lại nói: “Dạ dạ dạ, đội trưởng Trần yên tâm, Nhạc Vô Tam em cái gì không biết, chứ nói dối là cực kỳ lành nghề.”

Trần Nhan Linh bĩu môi, trong đầu nàng vẫn luôn kêu mặt chuột mặt chuột, không ngờ tới hắn còn có tên ra hình ra dáng.

Trình Dương Minh đi đằng trước, gõ gõ cửa lớn trung tâm.

Bên trong truyền ra một giọng nam thô thiển: “Ai?”

Tên kia thở phì phò, dường như đang làm gì.

Mặt chuột gân cổ lên rống: “Tam ca của mày đó! Còn không mau mở cửa! Lần này đại ca lại đoạt một đám đồ ăn và gái về, có cái cho tụi bây chơi!”

Bên trong truyền đến tiếng sột soạt mặc quần áo, còn có giọng nam hưng phấn: “Hăng hái! Không hổ là đại ca nhà tao, mỗi lần đều thắng lợi trở về!”

Kết quả chờ hắn phấn khích mở cửa, đối đầu gương mặt tươi cười của hắn chính là họng súng tối om của Trình Dương Minh.

Họng súng chọc vào mặt hắn, chọc đến hắn sinh đau, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám.

Hắn nhận ra người này, là thằng nhóc trong sáu người ra ngoài với cằm sẹo, rất ít nói lớn lên thanh tú như đàn bà.

Trình Dương Minh hất hất cằm: “Dẫn đường.”

Người nọ giơ tay lên, chậm rãi lui về phía sau.

Bên trong truyền ra tiếng những người khác nghi hoặc: “Sao im vậy? Đại ca mang đồ tốt gì về?”

Giây tiếp theo, đám đàn ông tươi cười trong trong trung tâm toàn bộ cứng mặt. Có mấy tên muốn đề đao xông tới, lập tức bị chị em Hoắc Dư Tịch bắn mấy phát dọa phá gan.

Phía sau bọn Trần Nhan Linh là mấy người nhóm xe bus, bọn họ thấy một đám phụ nữ lỏa thể nữ nhân, mắt như muốn lồi ra ngoài.

Có mấy người phụ nữ trung niên nằm giứa sân bóng rổ, trên người còn có đàn ông nằm bò. Bọn đàn ông đó thấy nhóm Trần Nhan Linh cầm súng tiến vào, sợ tới mức quần cũng không kịp mặc, cuống quít khẩn cấp mà túm mấy người phụ nữ lên che trước mình.

“Trói hết đám chó chết này lại.”

Trần Nhan Linh ném cho mấy người trên xe bus một bó dây thừng lớn.

Nàng nhìn thấy cô gái từng đối mặt mình, trên người cô ấy lại thêm rất nhiều vết sẹo, nào là vết phỏng, vết dao cắt, vết bầm tím, cái gì cũng có. Cô hoàn toàn không quan tâm miệng vết thương hư thối, thẳng tắp mà chạy về phía bọn họ.

Hoắc Dư Tịch giơ súng với cô gái: “Lui ra sau!”

Cô gái kia bước chân tập tễnh, khinh thường cười nói: “Cô sẽ không giết tôi.”

Đôi mắt đen như mực của cô chăm chú nhìn vào Trần Nhan Linh, giọng điệu hết sức chắc chắn.

Trần Nhan Linh thưởng thức gật gật đầu: “Tôi quả thật sẽ không giết cô, nhưng nếu cô tới gần thêm một bước, bạn gái tôi thì chưa chắc.”

Hoắc Dư Tịch nghẹn đỏ mặt, ai là bạn gái cái đồ đểu cáng kia! Cô muốn xoay người mắng Trần Nhan Linh, nhưng lại kiêng kị cô gái trước mặt. Cô gái này cho cô cảm giác vô cùng xấu, quá nguy hiểm, tử khí trên người cô ta sắp áp cho cô hít thở không thông. Thứ đồ cà lơ phất phơ nhue Trần Nhan Linh sao có thể tiếp xúc người tử khí trầm trầm như vậy chứ.

Cô gái kia mặt không cảm xúc, trong mắt cô đã không còn tình cảm, chỉ có ham muốn báo thù.

“Cảm ơn cô đã cứu chúng tôi.”

Trần Nhan Linh lắc đầu: “Trước đừng vội cảm ơn tôi, tôi không phải cứu từ thiện”

Đám người cằm sẹo lục tục bị mang vào trung tâm, hiện giờ cả đám bọn họ bị trói giữa sân bóng rổ. Những người phụ nữ lỏa thể đã mặc quần áo vào, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, có vài người mắt rưng rưng, có vài người tươi cười dữ tợn, cũng có người lạnh mặt giống cô gái kia.

Bọn đàn ông gắt gao rúc vào nhau, sắc mặt đỏ lên, khóc la xin tha, thậm chí có người sợ tới mức dưới thân chảy nước, không ngừng dập đầu, trán dính vào bãi nước tiểu.

“Tha tôi đi, cầu xin mấy người! Đều là bọn họ làm, tôi chưa từng hại quá mấy người!” Mặt chuột khóc đến thảm nhát, không ngừng giãy giụa, cả người nhuw con sâu lông bò tới dưới chân cô gái kia, nước mũi nước mắt hỗn tạp bên nhau mà cầu xin.

Lúc hắn khóc kêu, đã có vài người phụ nữ cầm dao động thủ.

Rất nhiều người đều không xem được, theo bản năng quay người đi.

Trần Nhan Linh duỗi tay che kín đôi mắt Hoắc Dư Tịch, nhỏ giọng nói: “Cay mắt, đừng nhìn.”

Nàng kéo Hoắc Dư Tịch qua một bên: “Xem tớ nhiều một chút, có thể tẩy mắt.”

Hoắc Dư Tịch cứng họng mà trừng nàng một cái, cũng không quan tâm tiếng thét chói tai và khóc kêu đằng sau nữa. Tiếng kêu la này khiến cô lông tơ dựng ngược, đám người này thét quá thảm thiết, hệt như đang bị ác quỷ tra tấn dưới 18 tầng địa ngục vậy.

“Vì sao cậu lại nói không phải cứu từ thiện? Tôi cảm thấy cậu rất muốn cứu họ.”

Trần Nhan Linh bất đắc dĩ lắc đầu: “Đối với người bị tra tấn nhiều như họ, hận thù thường khắc sâu nhất, cũng là động lực giúp một người trưởng thành nhanh nhất, tớ cần người như vậy.”

Hoắc Dư Tịch khó hiểu nhìn nàng, mê mang hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Tớ muốn thành lập căn cứ của riêng chúng ta, một căn cứ đi đoạt lấy thứ mình cần, chứ không phải chỗ chờ người khác tới cứu.”

Trần Nhan Linh mặt đối mặt với Hoắc Dư Tịch, Hoắc Dư Tịch đưa lưng về phía sân bóng rổ, vậy nên Trần Nhan Linh nhìn thật rõ ràng thảm trạng trên sân bóng rổ, mỗi một vẻ mặt thống khổ của những người đó đều khắc vào đầu nàng.

“Thời này, kẻ yếu không xứng tồn tại.”

Giọng Trần Nhan Linh kỳ ảo, vừa như nói với Hoắc Dư Tịch chuyện, lại vưad như không phải.

Hoắc Dư Tịch muốn mở miệng phản bác nàng, nhưng cuối cùng cô chọn im lặng. Cô bất giác nắm chặt tay Trần Nhan Linh, cô không biết mình có thích Trần Nhan Linh hay không, nhưng cô quả thật không muốn trên mặt Trần Nhan Linh xuất hiện vẻ chết lặng như vậy, quá khó coi.

Trần Nhan Linh cảm nhận được độ ấm từ tay, nàng nghiêng đầu cười với Hoắc Dư Tịch: “Ai nha, tớ không có việc gì, chỉ là thoáng cảm khái thôi.”

Đám đàn ông giữa sân bóng rổ lcũng không chết hết, gần như đều trong trạng thái nửa chết nửa sống, trên sân bóng loáng sền sệt máu tươi.

Ngoài dự kiến của Trần Nhan Linh chính là, trong đám đàn ông kia, chỉ có mặt chuột thương thế nhẹ nhất. Ngoại trừ thương trên mặt trên chân, hắn dường như không bị tra tấn bao nhiêu. Hắn co rúm vào một góc, trong mắt đều là may mắn.

Mặt chuột xin tha thế nhưng hiệu quả?

Mấy người phụ nữ kia coi như nghe lời Trần Nhan Linh, chẳng qua họ càng nguyện ý nghe lời cô gái cầm đầu kia. Dù Trần Nhan Linh dẫn người cứu các cô, đối với các cô vẫn là một người xa lạ. Tất cả những gì xa lạ mà mình không khống chế được đều mang nguy hiểm.

Cô gái cầm đầu cũng là người rất nhiều lần tới gần Trần Nhan Linh, tên là Tiêu Hòa Nhàn. Trần Nhan Linh nhìn ra sự kiên cường không thể đo lường được trong mắt cô.

Trần Nhan Linh muốn bàn bạc với Tiêu Hòa Nhàn, Tiêu Hòa Nhàn lập tức gật đầu đồng ý.

Chỉ có đám người Hoắc Dư Tịch vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Trần Nhan Linh, Trần Nhan Linh cho họ một nụ cười trấn an: “Nhìn tớ giống người yếu ớt lắm sao? Tớ nói thật, ở đây không một ai đánh thắng được tớ đâu.”

Hai người liền đi tới khán đài cao nhất sân bóng rổ, sát cửa sổ.

Bên ngoài là zombie du tẩu, bên trong là đám đàn ông cụt chân cụt tay sống không bằng chết.

Trần Nhan Linh mở miệng trước: “Tiêu Hòa Nhàn? Tôi có thể kêu cô Tiểu Nhàn không?”

Tiêu Hòa Nhàn mặt không cảm xúc mà nhìn nàng: “Có thể.”

“Cảm ơn cô đã cứu chúng tôi.”

Cô lần nữa lặp lại những lời này.

Ngay lúc cô không còn ôm bất kỳ hy vọng gì nữa, một đoàn người như vậy xuất hiện.

Tâm thần vì tuyệt vọng liên tục mà chết lặng, lúc sáu người nọ đến rốt cuộc có chút buông lỏng. Khoảnh khắc cô nhìn thấy sáu người ấy, trong lòng cô có một cảm giác mãnh liệt rằng sáu người này nhất định sẽ cứu các cô.

Trần Nhan Linh sờ sờ mũi: “Đừng nói tôi thành vĩ đại như vậy, tôi không phải người lương thiện gì, cứu các cô cũng là vì các cô có giá trị.”

“Cô muốn chúng tôi giúp cô làm gì?” Tiêu Hòa Nhàn không tỏ ý kiến, cô chỉ biết nhóm người này cứu mình.

“Cô xem mấy người bạn tôi,” Trần Nhan Linh chỉ về phiad đám người Trình Dương Minh, “Cô cảm thấy bọn họ thế nào?”

Tiêu Hòa Nhàn chỉ nhìn nhóm Trần Nhan Linh một cái liền kết luận bọn họ sẽ cứu mình, bản lĩnh xem người của cô cũng xem như lợi hại.

“Mấy bạn cô, thật trọng tình nghĩa, thật lương thiện, cũng không ngu.”

Trần Nhan Linh gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ thật lương thiện, lòng lương thiện thời tận thế là rẻ mạt nhất.”

“Bọn họ tuy nổ súng công kích đám cằm sẹo, nhưng chỉ vậy mà thôi. Tài ngắm bắn của Đổng Sinh là tốt nhất trong nhóm chúng tôi, nhưng hắn không dám thật sự nổ súng với đầu người.”

Giọng Trần Nhan Linh lộ vẻ bất đắc dĩ: “Bọn họ quá lương thiện, thế cho nên không dám giết người.”

Trong đội, người duy nhất dám giết người ngoại trừ nàng thế mà lại là Hoắc Dư Húc. Nếu tin lời cô ta, cha mẹ Hoắc gia chính là cô ra tay sát hại trước tận thế.

Tiêu Hòa Nhàn cười: “Tôi hiểu rồi, cô muốn tôi giúp cô giết người?”

“Đúng vậy, sau khi những người sống sót đều tìm được phương pháp sinh tồn, chúng ta liền không chỉ đấu tranh với zombie, mà là đấu tranh với zombie lẫn con người.”

“Đấu tranh giữa người với người mới là khắc nghiệt nhất.”

Tiêu Hòa Nhàn nhìn sườn mặt Trần Nhan Linh, tầm mắt Trần Nhan Linh vẫn luôn dõi theo Hoắc Dư Tịch đang nghỉ ngơi bên rìa sân bóng rổ.

“Tôi biết cô muốn gì.” Tiêu Hòa Nhàn xoay người, tiếp nhận thanh mã tấu Trần Nhan Linh đưa qua.

“Cô tha mạng cho tên mặt chuột?”

Trần Nhan Linh rất tò mò sao Tiêu Hòa Nhàn lại bỏ qua cho hắn.

Tiêu Hòa Nhàn cầm mã tấu khẽ cạ lên bệ cửa sổ: “Hắn từng cứu mạng tôi. Hắn xem như sống tạm giữa đám súc sinh kia, chưa từng xâm phạm chúng tôi, có khi tay đấm chân đá cũng là vì bảo vệ chúng tôi.”

“Nhưng tôi không thể tha thứ chuyện hắn chưa bao giờ chịu phản kháng.”

Trần Nhan Linh kinh ngạc mà nhìn mặt chuột, hắn đang vừa xoa mặt mình, vừa không biết xấu hổ tìm người hỏi xin thuốc trị thương.

Đám bị trói bị các cô gái tra tấn gần một ngày một đêm, rốt cuộc đa số người chịu không nổi lìa đòi.

Bọn người này đồ ăn không bao nhiêu, nhưng dầu diesel còn rất nhiều. Hơn nữa, dầu diesel của bọn chúng không phải dùng cho xe, mà là dùng cho máy phát điện.

Điều này thật sự khiến mấy người Trần Nhan Linh kinh ngạc. Dọc đường bọn họ chưa từng kỹ càng đi tìm động cơ dầu diesel, vì bọn họ luôn mãi bôn ba, động cơ dầu diesel cũng không dễ tìm. Hơn nữa, dầu bọn họ đều dùng cho xe, có tìm thấy cũng không dư thừa bao nhiêu mà cho máy phát điện.

Hiện giờ có cái máy phát điện xài dầu diesel này, lại có lượng dầu lớn, chuyện nhiên liệu liền tạm thời không cần lo. Trần Nhan Linh mang vài người đi ngoại ô lái xe nhóm mình tới, đỗ ngoài sân vận động, dùng cỏ dại nhánh cây che đậy.

Người trong xe bus dọn đồ đạc vào sân vận động, đồ dùng sinh hoạt xài điện cũng phát công dụng.

“Má nó! Rốt cuộc có điện, đêm nay có thể ngủ khỏe rồi!”

Họ chỉ mở một bóng đèn trong sân vận động, nhưng cũng đủ thắp sáng tâm mọi người ở đây.

Ánh đèn mỏng manh trong đêm tối, thắp sáng đôi mắt đen nhánh và nội tâm vô vọng của mỗi người.

Bọn họ có thể sống sót, chẳng sợ chỉ có một tia sáng mỏng manh, nhân loại sẽ vĩnh viễn không bị hủy diệt.

Ban đêm tiếng zombie gào nghe mà rợn cả người, nhưng bọn họ tránh nạn trong chốn an nhàn, ngủ ngon ngọt hơn bất kỳ một đêm nào.

Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Tịch ngủ ở khán đài cao nhất, có hàng ghế dựa làm là chắn, mọi người không nhìn thấy.

Trần Nhan Linh đếm đạn còn thừa, Hoắc Dư Tịch vô đạn vào súng.

Đột nhiên, Hoắc Dư Tịch ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tròn trịa nhất mà trước giờ cô chưa từng thấy: “Cậu thấy chúng ta có thể sống sót không?”

Trần Nhan Linh xoay qua, nhích người rúc vào lòng Hoắc Dư Tịch, tìm chỗ thoải mái nằm trong ngực cô.

Nàng thấp giọng nói: “Có thể, chỉ cần cậu, tớ nhất định sẽ làm cho bằng được.”

Hoắc Dư Tịch thoáng ngây người, cúi đầu nhìn Trần Nhan Linh. Trần Nhan Linh khép hờ hai mắt, tư thái hoàn toàn thả lỏng vô cùng tín nhiệm.

Một bờ môi mềm mại từ trên kề sát, dừng giữa mày Trần Nhan Linh, như lông chim thổi qua mà chạm, lại như mèo cào mà gây chú ý, làm tâm Trần Nhan Linh ngứa ngáy khó nhịn.

Trần Nhan Linh duỗi tay, xoa mặt Hoắc Dư Tịch, kéo đầu cô xuống, để môi mình chạm môi cô, chìm đắm vào nụ hôn này.

Chỉ cần người trước mắt muốn, Trần Nhan Linh đều cam tâm tình nguyện dâng lên, bao gồm chính bản thân mình.

- ----

Dany: Hết tờ sún rồi.

Mình khá hứng thú với Tiểu Nhàn, không biết về sau cô ấy sẽ ra sao.

Sáng dậy có truyện đọc liền nhe ^.^