Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 112: Mình thật sự không biết chương này tên là gì



Rất nhanh, Harry sẽ biết rốt cuộc thì tình yêu của cậu và Snape sẽ tạo thành oanh động lớn đến thế nào.

Sau khi Nhật Báo Tiên Tri đăng cuộc phỏng vấn với Snape và Harry, thì có liên tiếp cú mèo cứ bay vào cửa sổ, cứ mang đến một bức thư rời lại một bức thư khác, mà những bức thư này đều là do "Fans gửi thư".

Ngay từ đầu Harry còn sẽ nghiêm túc mà đọc một chút.

Có một bức thư được gửi tới từ một phù thủy trẻ tuổi gọi là Clark, hắn nói hắn rất hâm mộ tình yêu của Snape và Harry. Clark cũng đang thích một vị phù thủy vừa đẹp trai vừa nam tính, hắn không biết làm thế nào để bày tỏ tình yêu của chính mình, nên hắn xin Harry và Snape giúp đỡ hắn.

Harry thật sự rất nghiêm túc mà hồi âm cho Clark, cậu lưu loát mà viết bức thư hồi âm dài khoảng 500 từ, nhưng nội chính chỉ có ba chữ: Câu dẫn hắn.

Xác thật là, vào hôm sinh nhật Snape, tuy không quá thuận lợi nhưng Harry đã dùng rượu và cơ thể đầy mị lực của mình để câu dẫn Snape, đã ăn nằm với nhau rồi cho Snape không thể tiếp tục trốn tránh vấn đề của hai người.

Harry nhận thấy, câu dẫn xác thật là một biện pháp có hiệu quả rất tốt. Nhưng mà cậu lại không biết, không phải tất cả mọi người đều giống như Snape, trước tiên đều đã biết rõ hành vi "câu dẫn".

Chúng ta nhiệt tình hy vọng bạn fan nà có lẽ sẽ câu dẫn thành công, nhưng hiện tại chúng ta không thể biết trước kết quả được. Hy vọng Merlin sẽ phù hộ hắn.

Sau đó, thư gửi tới càng ngày càng nhiều, mà nội dung cũng càng ngày càng kỳ lạ.

Hai người là nam phù thủy hẳn là biết làm tình chính xác là như thế nào? Bệnh tâm thần, không biết làm thế thế nào mà còn đi hỏi cậu, thần kinh!

Harry cùng Snape ai là người ở trên ai là người ở dưới? Vấn đề này càng không nên hỏi hơn, bộ mắt ngươi không nhìn ra được sao! Snape mà thấy ngươi sẽ lập tức cho ngươi một cái Avada!

Snape cả ngày mặc quần áo cài kín đáo như vậy, có phải là đang che giấu chỗ khó nói gì đó không? Nhìn thấy câu hỏi này, Harry ở trong lòng yên lặng mà gật gật đầu, thật là nói lên tiếng lòng của cậu rồi. Nhưng mà, Harry lập tức tiêu hủy bức thư này. Đừng đùa! Để xà vương nhà cậu thấy, cậu nhất định sẽ bị ăn đến còn lại xương không đó!

Đọc qua rất nhiều bức thư điên khùng như thế, Harry cũng không thể tiếp tục đọc tiếp nữa. Harry cảm thấy năng lực thừa nhận của cậu thực sự có chút kém a.

Cho nên, bắt đầu từ giờ phút này, các cửa sổ của căn nhà đều được khóa chặt lại. Cú mèo tới gửi thư không thể vào nhà, ở ngoài cửa chờ một lúc lâu rồi cũng bay trở về.

Trong lòng nhóm cú mèo có chút ủy khuất, đây là lần đầu tụi nó không gửi thư được. Chuyện như vậy sẽ là vết nhơ trong lòng tụi nó, nếu chủ nhân tức giận thì phải làm sao bây giờ? Không còn cách khác tụi nó cũng không thể xuyên tường đột nhập vào nhà a!

Từ nay Spinner's End trở thành nơi mà nhóm cú mèo không thích tới nhất.

Nhìn nhà cửa yên tĩnh, Harry nhẹ nhàng thở ra, mệt mỏi mà ngã xuống sô pha.

Snape đặt đầu của Harry lên đùi mình, cúi đầu nhìn thiếu niên có chút mệt mỏi.

Mấy ngày trước, Harry đã qua sinh nhật mười bốn tuổi. Bây giờ cậu đã là tiểu Harry mười bốn tuổi.

Thiếu niên mười bốn tuổi, thân hình chậm rãi thay đổi, trước kia Harry chỉ cao tới ngực của Snape, không biết từ lúc nào cậu đã cao đến bả vai của Snape.

Harry duỗi thẳng hai chân, để chúng nằm song song nhau. Cậu nằm thẳng trên đùi Snape, híp hai mắt lại.

Snape cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên trán của Harry, "Mệt hả?"

Harry gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Giọng nói phảng phất như phát ra từ chỗ sâu nhất trong yết hầu, trong giọng nói mang theo tia nhuyễn manh, có chút không rõ ràng lắm.

"Vậy ngủ một lát đi." Giọng nói của Snape rất nhẹ, đầy từ tính. Tựa tiếng trầm thấp của đàn cello, nó giống như bài hát ru đưa Harry vào giấc ngủ sâu.

Snape triệu hồi một cái chăn, nhẹ nhàng đắp lên trên người Harry. Hắn vẫn luôn nhìn vẻ mặt lúc ngủ say của Harry, trong mắt tràn đầy ôn nhu cùng tình yêu.

Buổi chiều khoảng 5 giờ, đúng thời điểm mặt trời lặn. Ánh nắng hoàng hôn màu đỏ lẻ loi từ cửa sổ chậm rãi tiến vào căn phòng nhỏ, chiếu thẳng vào hai người họ, giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.