Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 143: Ta sai rồi



"Ở lại đây?" Harry hỏi.

Viêm mỉm cười lộ ra sáu cái răng trắng tinh "Đúng vậy, ở lại nơi này. Ta lớn đến thế này cũng chưa bao giờ rời khỏi Trung Quốc. Ta rất thích nước Anh, cũng rất thích ngươi."

Harry có chút không phản ứng kịp trước lời thổ lộ bất ngờ của Viêm. Mà Snape thì lập tức nổi giận.

"Ngươi, nói, lại, một, lần, nữa, coi." Snape nhướng mày, trên trán hiện lên một chút gân xanh. Khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo, giọng nói âm trầm gằn từng chữ từng chữ một.

Viêm vội vàng xua tay, "Ta, ý ta muốn nói, là thích kiểu bạn bè với nhau."

Snape liếc mắt nhìn Viêm, "Có thật không?"

"Thật! Thật mà!" Viêm nhanh chóng gật đầu như giã tỏi.

Snape hài lòng gật đầu và thu hồi khí thế đáng sợ của mình. Viêm thở phào một hơi, thật đáng sợ, người này sao lại đáng sợ đến như vậy, ta muốn tìm mẹ, khóc khóc ing......

Harry đen mặt nhìn Viêm. Người này là rồng thần sao, tại sao lại sợ hãi con người đến như vậy chứ.

( bồn: Ha ha, cậu chính là sinh vật duy nhất trên thế giới này không biết sợ.

Harry: Phải không? Severus nhà ta rất ôn nhu. Snape nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc của Harry.

Bồn:....... Này tại sao ta lại phải ăn một bát thức ăn cho chó thế này)

"Nếu cậu muốn ở lại trường Hogwarts, thì cậu phải có sự đồng ý của hiệu trưởng Dumbledore." Harry hơi nhăn mày lại khi nghĩ đến Dumbledore, hiện tại cậu và Dumbledore vẫn còn một vấn đề chưa giải quyết.

Viêm ngoan ngoãn gật đầu và đi theo Harry tới văn phòng hiệu trưởng. Snape không có đi theo, hắn phải đi về phòng điều chế một ít Dược An Thai.

Văn phòng hiệu trưởng to như vậy nhưng chỉ có một mình Dumbledore, và con phượng hoàng Fawkes kia không biết đã đi đâu chơi với Grindelwald rồi.

"Hiệu trưởng." Harry nhẹ nhàng gọi ông lão đang ngồi ngơ ngác sau bàn làm việc.

Dumbledore ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng nói "À, Harry. Là con à." Ông mỉm cười, "Tìm ta có việc gì sao?"

Harry biết cụ Dumbledore đang giả bộ như không có việc gì xảy ra, nếu là như vậy thì cậu sẽ cùng diễn với ông.

"Đây là Viêm, chính là con rồng trong trận đấu ngày hôm nay. Nó muốn được ở lại Hogwarts." Harry đẩy Viêm đang đứng phía sau cậu ra.

Viêm hơi ngơ ngác, bởi vì ngoài Harry, Snape và Arcturus, y chưa từng tiếp xúc qua những nhân loại khác.

"A, xin chào, ngài Rồng Thần đáng kính." Dumbledore đẩy cặp mắt kính hình bán nguyệt, nở một nụ cười thân thiện.

Nụ cười tự cho là thân thiện kia, nhưng ở trong mắt của Viêm thì không tốt đẹp lắm. Ách.... Thật sự nóng quá đi.

"Xin, xin chào." Viêm lại bị một nhân loại dọa sợ rồi, "Cứ kêu ta là Viêm là được rồi."

"Vậy thì Viêm muốn ở lại Hogwarts với thân phân của một học sinh hay giáo sư?" Dumbledore nở nụ cười cáo già mà Harry vô cùng quen thuộc.

"Học sinh, ta muốn giống như Harry." Harry là nhân loại đầu tiên mà Viêm quen biết, cho nên Viêm luôn lấy Harry làm tiêu chuẩn của mình.

"Đương nhiên là được rồi." Dumbledore mỉm cười.

Sau đó Dumbledore yêu cầu Viêm đội mũ phân loại, mũ phân loại sau một lúc khó xử cuối cùng cũng quyết định Viêm về nhà Gryffindor. Lý do là không có sinh vật nào dũng cảm hơn Rồng Thần.

Viêm rất hài lòng với lời nói tâng bốc này. Sau đó giáo sư McGonagall dẫn Viêm đi hoàn thành thủ tục nhập học.

Trong phòng hiệu trưởng chỉ còn hai người là Harry và Dumbledore, Harry muốn rời đi lại bị Dumbledore ngăn cản.

"Ừm...... Con có muốn ăn thử bánh pudding mật ong mới làm không." Dumbledore cầm lấy cái thìa và ăn bánh pudding, vẻ mặt trông rất hạnh phúc.

Khóe miệng Harry run rẩy, "Không cần."

Trong lúc hoảng hốt, cảm giác như tất cả mọi thứ đều giống như trước đây. Giống như Dumbledore chưa bao giờ đề nghị Harry từ bỏ đứa con của mình. Nhưng mọi chuyện đều đã thật sự xảy ra, không có khả năng xem nó như chưa bao giờ tồn tại.

Nghĩ vậy, sắc mặt Harry lập tức thay đổi —— cứng đờ và nghiêm túc.

Dumbledore thở dài, buông cái muỗng trong tay xuống, "Harry, ta sai rồi."

Harry sửng sốt một chút, không thể tin vào lỗ tai của chính mình "Cái gì?"

"Ta nói ta sai rồi." Dumbledore trợn mắt, "Còn muốn ta nói đến lần thứ hai, thật mất mặt."

Harry mỉm cười, ông còn mặt để mất nữa hay sao.