Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 153: Cấm túc



"Thần hộ mệnh là bùa chú cao cấp của Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám." Lupin đứng ở trên bục giảng, hắn mặc một cái áo choàng Phù thủy màu đen gọn gàng và trên ngực còn cài một cái ghim cài áo có hình con chó màu đen rất lớn.

Lupin tập trung và giảng giải về nó một cách hưng phấn, vài người ngồi phía sau Harry cũng tập trung thì thầm nói nhỏ.

"Này, Harry." Ron, người đang ngồi phía sau Harry và vỗ nhẹ vào bả vai Harry. Harry không có xoay người lại nhưng lại dựa người về phía sau. Ron chuyển ghế về phía trước để không ai phát hiện là bọn họ đang nói chuyện riêng. Ít nhất là bọn họ nghĩ như vậy.

"Cậu có nhìn thấy chiếc ghim cài áo trước ngực giáo sư Lupin không?" Ron nhỏ giọng hỏi Harry.

"Đương nhiên rồi."

"Hình như rất giống bộ dáng animagus của Sirius." Ron hơi kinh ngạc.

"Chuyện này có cái gì mà kinh ngạc." Draco người đang ngồi bên cạnh Ron cũng gia nhập đội ngũ nói chuyện riêng. "Chắc chắn là do ông cậu ngu ngốc kia của mình làm giáo sư Lupin cài."

"Tại sao?" Ron nghiêng đầu, "Trông khó coi......"

Hermione người đang ngồi bên cạnh Harry cũng hơi quay đầu lại một chút, rồi nói tiếp, "Cái này mà còn cần phải hỏi? Đương nhiên là do Sirius cảm thấy được nguy cơ."

"Nguy cơ?" Cái này thì tốt rồi, ngay cả Neville cũng không có tâm trạng để nghe giảng, cả trái tim đều đều bị sự tò mò chiếm cứ.

"Kể từ khi Lupin thoát khỏi bộ dáng luộm thuộm, đặc biệt là khi thầy ấy được các học sinh hoan nghênh, nghe nói còn có người viết thư tình cho thầy ấy nữa." Harry nở nụ cười khi nghĩ đến bộ dáng ghen tuông của cha đỡ đầu nhà mình.

"Ha ha. Vậy thì chắc chắn bình dấm của Sirius cũng đã đổ rồi." Ron có chút hưng phấn nên nói chuyện hơi lớn tiếng hơn một chút.

"Ron Weasley!"

Đột nhiên bị Lupin gọi tên, Ron giật mình, cậu lập tức đứng lên, lớn tiếng trả lời nói: "Có!"

"Phốc ha ha ha ——" Nhóm tiểu động vật cười to thành tiếng trước hành động của Ron.

Bởi vì bị cười nhạo nên lỗ tai của Ron đỏ lên, Draco lập tức trừng mắt liếc nhìn đám tiểu động vật không an phận đang ngồi ở phía sau, mấp máy môi nói thành khẩu hình: Nếu còn dám cười nữa thì các ngươi nhất định sẽ chết.

Có Draco uy hiếp, nhóm tiểu động vật không dám làm càn nữa. Tuy rằng Draco thường ngày trông không khác học sinh bình thường như họ, nhưng thân phận của hắn là người thừa kế gia tộc Malfoy và là người trung thành của Cứu Thế Chủ, không ai dám đắc tội hắn.

"Vừa rồi trò đang cười cái gì? Nói ra thử để ta xem coi có buồn không." Lư Bình vẫn là bộ dáng mỉm cười ôn hòa kia, nhưng Ron lại cảm thấy có một cơn gió lạnh đang thổi ập vào người cậu.

"Ha ha, không có gì." Chẳng lẽ muốn cậu trả lời là cậu đang cười về cái bình dấm chua bị đổ của vợ thầy, rồi sau đó về việc thầy mang cái ghim cài áo để đánh dấu chủ quyền? Ha ha, Ron tuy rằng không khôn khéo nhưng cậu biết rất rõ hậu quả nếu cậu nói ra những lời này, nhất định sẽ bị giết rất thảm.

"9 giờ tối nay cấm túc tại văn phòng của ta, ngoài ra còn có các trò, Harry Potter, Draco Malfoy, Hermione Granger và Neville Longbottom." Nói xong Lupin cong khóe miệng và quay người lại đi tiếp.

Nếu như vừa rồi Harry không có bị hoa mắt, cậu hình như nhìn thấy Lupin nở một nụ cười xấu xa, bộ dáng giống như muốn trả thù lại vậy.

Khi tới thời gian tan học Harry trông ủ rũ cụp đuôi.

"Còn không phải là bị cấm túc thôi sao? Trước kia cậu cũng từng bị cấm túc rồi mà." Ron an ủi vỗ vỗ bờ vai của Harry.

Harry: "Ha ha."

Cậu Harry Potter không sợ trời sợ đất, nếu bị Voldemort cấm túc cậu cũng không hề sợ hãi? Đời này cậu cũng từng bị cấm túc, không có việc gì cậu cũng thường bị Snape cấm túc. Ha ha, tuy rằng bị cấm túc nhưng trên thực tế là cậu bị nhốt lại ở trong phòng kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, còn phải rên rỉ khàn cả tiếng, rồi ngày hôm sau lại không thể bước xuống giường được.

Cấm túc khủng bố như vậy cậu còn không sợ, cậu còn sợ cấm túc của Lupin? Ha ha, Harry cười lạnh, cậu chỉ nghĩ là Snape nhất định sẽ cười nhạo cậu.

Snape chắc chắn sẽ nói cậu không có đầu óc giống như những tên cự quái khác, haha, Harry cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến điều đó.