Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 156: Trong mê cung



Tường thành hai bên ma cung được làm bằng bụi rậm, trong mê cung tràn ngập sương mù ở dưới ánh trăng chiếu sáng có thể thấy được phía trước vài mét. Bầu không khí đặc biệt yên tĩnh khiến cho cả mê cung trông có vẻ hấp dẫn lạ thường, cảm thấy giống như chỉ mấy giây sau sẽ có một con quái vật khiến da dầu con người tê dại nhảy ra.

Arcturus rất lo lắng, cậu bé muốn nắm chặt lấy quần áo của Harry nhưng lại cảm thấy việc đó rất mất mặt, cái tay nhỏ của cậu bé lúc thì giơ lên lúc thì buông xuống, Harry cảm thấy rất buồn cười và cũng giảm bớt một chút thần kinh căng thẳng.

Harry chủ động nắm lấy tay của Arcturus, "Nắm chặt lấy tay của anh, đừng buông ra." Giọng điệu giống như là đang dỗ dành trẻ con.

Arcturus hơi buồn bực một chút, "Em mới không phải là trẻ con." Nhưng giọng điệu thoải mái của cậu đã bán đứng cậu, cậu không thể phủ nhận rằng ở trong tình huống này Harry đã cho cậu cảm giác an toàn.

Harry nhánh chóng xử lý đám dây đằng chuẩn bị quấn chặt lấy chân cậu, sau đó quay đầu lại và mỉm cười với Arcturus. Arcturus đang rối rắm trong tính tình trẻ con nhát gan của mình, cho nên không phát hiện được nguy hiểm vừa rồi, Harry bất đắc dĩ lắc đầu, "Arcturus, đừng suy nghĩ lung tung và chú ý xung quanh."

Arcturus lắc lắc đầu, giống như đang muốn vứt mấy thứ đồ vật lung tung trong đầu ra, cậu bé nắm chặt tay trái và hơi cúi người để nâng cao cảnh giác.

Dựa theo ký ức kiếp trước, Harry và Arcturus đi tương đối thuận lợi mà không có gặp được bất kỳ sinh vật nguy hiểm nào. Đi được khoảng nửa tiếng, hai người bọn họ đụng phải người quen thứ nhất.

Khi Harry và Arcturus chuẩn bị quay người lại một trong số họ quay đầu về phía bên kia, đầu của họ đập vào nhau và cả hai cùng nhau lùi lại và kêu "Ui da" một tiếng. Harry vừa xoa đầu, vừa cầm đũa phép cảnh giác nhìn vị khách lạ kia.

"Harry? Arcturus?"

"Cedric?" Harry nghe thấy tiếng là biết đó là ai, cậu buông đũa phép xuống và nhìn Cedric.

Lúc này trông Cedric có chút thê thảm, quần áo lộn xộn một góc áo bị thiêu cháy, tóc tai bù xù, Harry còn thấy có một góc còn bị thiêu cháy.

"A, Cedric. Trông anh thật thảm." Arcturus hơi ngạc nhiên trước bộ dáng hiện tại của Cedric.

Cedric nhún vai, "Anh đi sau hai người một chút và vừa đi vào đã gặp một con rồng lửa." Hắn đánh giá hai người họ một chút, phát hiện quần áo của bọn họ vẫn còn hoàn chỉnh, "Hai người đã gặp được cái gì?"

Arcturus giống như muốn tăng thêm ghen ghét cho bản thân và nói, "Không có a, hai người tụi em chỉ gặp được một số dây đằng thích quấn chặt người, không còn gì khác nữa."

Khóe miệng Cedric hơi run rẩy, "Cảm giác về sự ưu tú của em từ đâu mà ra thế?"

Arcturus cười haha và không nói nữa, Harry thì vỗ vai Cedric, "Nào, đi cùng với tụi em."

Cedric gật đầu đồng ý. Với trình độ may mắn của hắn, tốt nhất là nên đi cùng với Harry và Arcturus, hai người vô cùng may mắn này.

Quả nhiên, Cedric lại có cái nhìn mới về may mắn của Harry, bọn họ đi một đường không hề gặp được sinh vật nguy hiểm nào. Có sự đối lập này, Cedric cảm thấy bực bội về trình độ may mắn của mình. Hắn có nên phàn nàn với Merlin về chuyện này không?

Trong khoảng thời gian này, Harry và những người khác nhìn thấy tín hiệu cầu cứu màu đỏ, Harry vừa định đoán xem ai là người phát ra tín hiệu cầu cứu, thì thấy Krum đang giơ đũa phép ở trước mặt cậu. À, cho nên người bị loại chính là Fleur.

Krum giơ đũa phép và nhìn ba người họ với vẻ mặt u ám, Harry bất đắc dĩ mà nhún vai có lẽ tên nhóc này đã bị mất đi thần trí một lần nữa. Hả? Tại sao cậu lại nói là một lần nữa?