Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 36: Thế giới hai người



Harry thích ý mà ngồi ở trên đầu Viêm, cùng Viêm vui vẻ mà trò chuyện.

[ Viêm, rừng rậm mà chúng ta vừa rời khỏi là nơi nào vậy. ]

[ Rừng rậm kia được chúng ta gọi lá chắn màu xanh, là nơi dùng để bảo vệ những yêu quái mới sinh. ]

[ yêu quái? ] Harry trước nay đều không có nghe nói qua từ ngữ này.

[ chính là sinh vật có trí tuệ cao cấp. ]

[ a, ở nước Anh chúng ta gọi là sinh vật phép thuật. ]

Viêm phát ra một nụ cười khẽ, [ ha ha, ta nghĩ, sinh vật phép thuật của các ngươi chắc không thể biến thành người được. ]

Harry lập tức khiếp sợ, [ cái gì? Chẳng lẽ yêu quái Trung Quốc có biến thành con người được sao. ]

Viêm đặc biệt bình tĩnh gật gật đầu, [ tu vi viên mãn có thể đột phá bản thân, hóa thân làm con người. ]

Lời nói của Viêm Harry nghe không hiểu gì hết, [ a, Viêm, lời nói của ngươi thật khó hiểu. ]

[ Trung Quốc cổ đại thần bí, không phải ngày một ngày hai là ngươi có thể hiểu hết. ]

Harry đặc biệt đồng ý gật gật đầu, từ bộ dạng mạnh mẽ của Viêm, Harry liền đối với quốc gia thần bí này có cảm giác mới lạ cùng tôn kính.

[ như vậy, Viêm, ngươi cũng có thể biến thành con người sao? ]

Viêm giống như có chút xấu hổ, [ ách..... Ta còn không được. ]

[ vì cái gì a? ]

[..... Bởi vì ta còn chưa có trưởng thành. ] Gương mặt Viêm có chút đỏ, giống như là đang thẹn thùng.

Harry nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu của Viêm, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Thì ra Viêm không phải là con rồng trưởng thành, nó chỉ đơn giản là một con rồng con a.

Viêm bay thực sự rất nhanh, nói nó ngày đi nghìn dặm cũng không quá. Không hơn nửa giờ, liền bay ra rkhỏi khu vực rừng rậm.

Hạ cánh trên mặt đất, Harry cùng Snape từ trên người nó nhảy xuống dưới.

[ thật sự rất vui, khi có thể quen biết ngươi, viêm. ] Harry thật lòng vui vẻ mà nói ra.

[ ta cũng như vậy. Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, yêu quái Trung Quốc không phải đều dex nói chuyện giống như ta. ] con ngươi đỏ tươi của Viêm nhìn Harry, thái độ đặc biệt nghiêm túc mà nói.

Harry đặc biệt trịnh trọng mà trả lời, [ ta sẽ nhớ kỹ, Viêm. Ngươi nhớ bảo trọng, sau này có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại. ]

Snape khẽ gật đầu, "Tạm biệt, bảo trọng."

Viêm tuy rằng nghe không hiểu Snape nói gì, nhưng là vẫn là có thể cảm giác được Snape là đang cùng hắn nói lời tạm biệt.

[ con người, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi. ]

Harry có chút xấu hổ, hơn nửa ngày như vậy mà cậu thế nhưng lại quên nói tên của mình cho Viêm.

[ xin lỗi, ta tên là Harry Potter. Hắn là Severus Snape. ]

[ ta sẽ nhớ kỹ tên của các ngươi, như vậy, tạm biệt. ]

[ tạm biệt. ]

Nói xong, Viêm liền bay lên trời, Harry cùng Snape nhìn theo bóng dáng Viêm rời đi. Thẳng đến khi không còn thấy nữa mới cất bước đi.

Hai người đi vào một thành phố gần nhất, nghe nói hình như đây là một thành phố ven biển được gọi là thành phố H.

Harry cùng Snape cùng đặt một căn phòng trong khách sạn, hai người ngồi ở trên sô pha vui vẻ mà uống cà phê.

"Severus, chúng ta đi dạo bờ biển đi." Harry đặc biệt dùng ánh mắt mong Snape.

Snape nhăn lại lông mày, "Potter. Ta vì cái gì mà phải cùng ngươi đi dạo quanh cái nơi nhàm chán này? Xem Muggle sao?"

"Severus, mục đích chủ yếu chúng ta tới Trung Quốc không phải là du lịch sao? Nếu ở trong một thành phố ven biển, chúng ta đương nhiên phải đi dạo quanh bờ biển đúng không."

Khóe miệng Snape nhếch lên, hướng về phía Harry thể hiện một nụ cười châm chọc hoàn hảo, "Potter. Nếu ngươi có đầu óc mà nói, ngươi hẳn là biết đất nước chúng ta là một quốc đảo."

Harry biết Snape muốn nói gì, đối với bọn họ mà nói biển không có gì xa lạ. Nhưng là......

"Severus, thầy hẳn là biết, em trước nay đều không có được chơi đùa vui vẻ ở bờ biển."

Snape lúc này mới nhớ tới, cậu bé trước mắt giống như hắn đều không có một tuổi thơ vui vẻ, cậu bé này khi còn nhỏ còn bị nhốt trong tủ dưới cầu thang, thậm chí công viên trò chơi cũng chưa từng đi qua. Sau này lớn lên vẫn luôn chiến đấu cùng Voldemort, thậm chí sau khi sống lại cũng chỉ như vậy.

"Đi thôi." Snape thỏa hiệp, hắn không thể làm như không thấy mất mát trong mắt của Harry.

———————————————

Tuy rằng hiện tại đã rất nhanh đến tháng một, nhưng là thời tiết nơi này cùng với mùa hè hoàn toàn không khác biệt nhau lắm. Trên bãi biển người cũng không ít, cả trai lẫn gái đều mặc áo tắm quần bơi, có người ở trong biển bơi lội vui vẻ, có người thì đang phơi nắng trên bờ biển.

Sóng biển từ nơi xa một tầng lại một tầng xô vào bờ, dưới chân Harry và Snape là những bãi cát mềm mịn.

"Severus, chúng ta thay cái này đi." Harry không biết từ nơi nào biến ra hai cái quần bơi.

"Potter, ngươi điên rồi sao!" Hắn trước nay đều chưa từng mặc qua quần bơi.

Harry bất đắc dĩ mà nhún vai, "Severus, thầy nhìn xem mọi người xung quanh đều mặc như vậy. Hơn nữa.... Thầy không phát hiện thầy đang mặc quá nhiều đồ sao?"

Xác thật, Snape vẫn là như vậy mặc kín mít cả người quần áo toàn là màu đen. Người chung quanh đều dùng ánh mắt tò mò mà nhìn Snape.

Thật sự là Snape cũng đang rất bực bội khi bị những ánh mắt mà mọi người nhìn vào hắn.

Không tình nguyện mà tiếp nhận cái quần bơi bó sát người kia, "Đáng chết!" Rủa thầm một tiếng, đi vào phòng thay đồ.

Harry đổi xong quần bơi, ở trước cửa phòng thay đồ nhìn Snape.

Một lát sau, cửa phòng thay đồ được một bàn tay có khớp xương rõ ràng đẩy ra.

Một người đàn ông cao lớn từ phồng thay đồ đi ra, Harry đầu tiên thấy chính là một đôi mắt màu đen, con ngươi thâm thúy kia giống như là muốn hút Harry vào trong đó.

Một đầu tóc dài mượt mà màu đen mà khoác trên bờ vai rộng lớn, cổ trắng nõn thậm chí có thể thấy rõ ràng những mạch máu màu xanh lá.

Làn da trắng nõn hàng năm đều không thấy ánh mặt trời, rõ ràng dưới xương quai xanh là hai nụ hoa đỏ hồng, cơ bụng săn chắc cùng bờ ngực vững chãi, trên đó phân bố những vết sẹo lớn có nhỏ có rải rác khắp nơi.

Quần bơi bó sát người lộ ra bờ mông săn chắc, dưới thân còn có thể thấy rõ cậu em "nhỏ" đang nhô ra.

Harry cảm thấy Snape như vậy rất mê người, cả người hắn đều làm cậu nhìn đến mê muội.

"Severus." Giọng nói khàn khàn của Harry cất lên, Harry cảm thấy vị trí nào đó của mình đang dần dần tỉnh dậy.

"Potter, còn ngây ngốc làm gì, đi thôi." Giọng nói của Snape cũng có chút kỳ quái, giống như là đang cố gắng áp chế cái gì đó. Đáng chết Potter, hắn trước nay đều không biết bản thân hắn có bao nhiêu điểm mê người.

Môi đỏ ướt át kia, cổ trắng nõn, lộ ra trong khí là hai đóa hoa đỏ hồng, cơ thể gầy yếu, bờ mông vểnh lên. Hắn hết thảy hết thảy, đều làm Snape cảm thấy đáng chết thật là gợi cảm.

Hai người bước đi đạp lên trên những hạt cát mềm mịn, chậm rãi đi về phía bờ biển xa xa kia.

Từ nơi xa đi tới một phụ nữ mặc bikini, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo. Harry thừa nhận người phụ nữ này thật xinh đẹp.

Mỹ nữ bikini đi tới trước mặt Snape, trên mặt lộ ra một nụ cười, dùng tiếng Anh lưu loát mà nói, "Xin chào."

Snape mặt vô cảm gật gật đầu.

"Ách..." Mỹ nữ bikini tựa hồ không nghĩ tới Snape sẽ phản ứng lạnh nhạt như vậy, nhưng là vẫn rất nhiệt tình mà hỏi, "Xin hỏi, ngài đây độc thân sao?"

Ở đây trong mắt mỹ nữ, một người đàn ông đẹp trai một mình mang theo một đứa con trai, cái này hiển nhiên chắc chắn là một ba ba độc thân.

Harry rốt cuộc cũng hiểu rõ, người phụ nữ này là tới cùng cậu đoạt đàn ông.

Không đợi Snape từ chối, Harry liền một phen kéo Snape ra sau lưng, đối mặt với người phụ nữ kia, dùng ngữ khí đặc biệt nghiêm túc mà nói, "Hắn là người đàn ông của tôi."