Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 61-2: Ảo cảnh



Harry "Bệnh nặng mới khỏi", đã được mọi người quan tâm thăm hỏi.

Hermione giống như một người mẹ già, cả ngày dặn dò Harry không cần kén ăn, ăn nhiều rau dưa có dinh dưỡng. Neville cũng ở bên cạnh phụ họa, nói Harry bị bệnh là bởi vì ăn uống quá ít.

Mà Draco cùng Ron chủ trương để Harry nên rèn luyện thân thể, cần ra bên ngoài phơi nắng nhiều hơn.

Harry trở lại hầm liền tâm sự cùng Snape, "Severus, bọn họ đều đem em biến thành một đứa trẻ nhỏ. Một bên thì nói em cần ăn cơm nhiều hơn, không nên kén ăn. Mặt bên khác thì muốn em nên vận động nhiều hơn."

Snape nhìn cậu bé trước mặt đem khuôn mặt dựa vào cổ hắn, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.

Snape nhịn không được dùng tay nhéo nhéo má của Harry.

Harry một phen xoá sạch cái tay không an phận của Snape, "Severus, anh có đang nghiêm túc nghe em nói chuyện hay không vậy."

Snape nắm bàn tay lại, cảm nhận dư vị ấm áp của làn da Harry còn sót lại, "Tuy rằng đầu óc bọn họ không phải thông minh lắm, nhưng là lần này bọn họ nói không sai."

Harry bĩu môi, "Tất cả phù thủy nhỏ ở trong mắt anh đầu óc đều không thông minh."

Snape nắm lấy cái mũi nhỏ của Harry, cười cười, "Ngoại trừ em."

Harry không thể không thừa nhận, những lời này của Snape làm cho cậu có cảm giác tự hào. Nhưng là kiêu ngạo của tiểu Harry cũng không có lộ ra sắc mặt tốt, ngưỡng đầu lên, bộ dạng như muốn nói mau tới an ủi em đi, biểu cảm kiêu ngạo như nói mau tới làm em vui vẻ đi.

Snape càng ngày càng cảm thấy, vợ nhỏ nhà mình càng lúc càng đáng yêu.

"Ta đã muốn tặng em một món quà, mà nhìn em tức giận như vậy, đại khái chắc là không cần đi." Snape cố ý xụ mặt, kỳ thật ở trong lòng thầm cười trộm.

"Không được, cho em." Đây là lần đầu tiên Snape tặng cậu một món quà, cậu như thế nào có thể không cần.

"A? Thật sự muốn lấy?" Harry thề, cậu ở trong mắt Snape thấy được vui vẻ.

Nhưng là không có biện pháp cự tuyệt, Harry vẫn là gật gật đầu, "Ân, Severus."

Snape dùng một ngón tay, chỉ vào mặt của mình, "Hôn ta một cái."

Harry có chút giật mình mà nhìn Snape đang đùa giỡn trước mặt cậu, Snape có vấn đề gì sao, hắn như thế nào có thể trở nên tùy tiện như vậy?

"Ngươi không phải Severus, ngươi là ai?" Harry lập tức đem chính mình cùng Snape kéo xa khoảng cách.

"Harry, ta là Severus Snape a." Snape trưng bộ dạng ủy khuất, "Em không quen biết ta sao, bảo bối."

Cái này làm Harry càng thêm khẳng định người trước mắt không phải Snape, "Aparecium." Harry nhanh chóng dùng thần chú hiện hình, nhưng mà cũng không có tác dụng gì, người trước mắt vẫn giống Snape y như đúc.

Chính là Harry xác định, người này xác thật không phải Snape. Chính là, vì cái gì?

Suy tư nửa ngày Harry rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, tất cả mọi thứ trước mắt đều là giả.

Đều là ảo giác, giống như khảo nghiệm của Slytherin mà cậu từng tham gia cùng với Snape.

Harry bắt đầu hồi tưởng, cậu rốt cuộc là vì cái gì mà tiến vào ảo cảnh này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Harry trước hết có thể nhớ tới chuyện cậu đang nói chuyện phiếm với Snape trong Bệnh Thất.

Nội dung nói chuyện phiếm là về Độc Dược sinh con, sau đó hình như còn nhắc đến chiếc nhẫn nhà Gaunt.

Snape nói, vì an toàn vẫn là nhanh chóng giải quyết Trường Sinh Linh Giá thì tốt hơn.

Cho nên, bọn họ đi tìm chiếc nhẫn nhà Gaunt.

Không sai, chính là như vậy.

Harry hiện tại ở nhà cũ Gaunt, bởi vì tiếp xúc với chiếc nhẫn nhà Gaunt, cho nên Harry mới có thể tiến vào ảo cảnh.

Chính là làm sao mới có thể ra ngoài?

Harry lại một lần mà lâm vào trầm tư.

Lần trước cậu tiến vào cảnh, chính là dựa vào cảm nhận mà phát hiện ra Snape chân thật, lúc này đây hẳn là cũng giống nhau.

Harry sau khi suy nghĩ, đặc biệt nghiêm túc mà cảm nhận hơi thở của Snape.

Hơi thở của Snape sẽ như thế nào? Mang theo mùi hương dược liệu, ôn hòa, vững vàng, làm người cảm thấy an toàn.

Harry theo bản năng mà nắm tay, từ trên tay truyền đến cảm giác ấm áp.

Cảm giác rắn chắc, không thể nghi ngờ chắc chắn là Snape.

Harry gắt gao mà cầm lấy bàn tay của Snape, cảm nhận được hơi thở của Snape.

Trái tim Harry càng lúc càng bình tĩnh, cậu có thể tinh tường mà nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Dần dần, cậu cũng nghe thấy được tiếng của một trái tim khác đang đạp.

Ngay trong nháy mắt này, Harry về tới hiện thực.