Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 77: Đùa giỡn



Hôm sau, Lucius lại một lần nữa tới hầm.

Snape đang ngồi ở trên sô pha uống cà phê, ăn bánh quy lần trước Harry làm, trong tay còn cầm tờ Nhật Báo Tiên Tri.

Lucius bình tĩnh mà ngồi ở chỗ khác trên ghế sô pha, "Severus, Harry đâu rồi?"

Snape không ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào tờ Nhật Báo Tiên Tri, "Ở thư viện, một lúc nữa sẽ trở về."

Lucius nghiêng mắt, liếc mắt nhìn Snape một cái, sau khi phát hiện Snape không chú ý đến hắn, liền lén lút đưa tay về phía đĩa bánh quy để trên bàn.

Không để Lucius đụng tay tới chiếc đĩa, một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra, đánh một cái lên trên mu bàn tay của Lucius.

Lucius nháy mắt rụt tay lại, nhìn mu bàn tay của chính mình đã đỏ lên, hắn lập tức ủy khuất

"Severus, không lẽ ngươi keo kiệt như vậy." Lucius trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, "Ngươi keo kiệt như thế, Harry nhà ngươi có biết không?"

Snape buông tờ báo trong tay xuống, mí mắt thoáng nâng lên, con ngươi đen tối nghiêng nghiêng mà nhìn Lucius, môi mỏng khẽ nhếch lên, phun ra một chữ, "Biết."

Lucius bị Snape chọc tức, sắc mặt có chút đỏ bừng. Hắn có thể đánh Snape được không, hẳn là có thể đi, hắn chắc có thể đánh Snape được.

Nghĩ xong, Lucius liền hành động. Hắn đột nhiên lẻn đến bên cạnh Snape, nâng bàn tay lên chuẩn bị đánh vào trên người Snape, thì ngay lập tức đã bị Snape nắm được.

Lucius một mặt muốn rút bàn tay ra, mặt khác lại duỗi cánh tay khác ra từ từ tiến đến bên hông của Snape, muốn nhéo Snape một cái.

Nhưng là lại bị một cánh tay khác của Snape bắt được. Hai tay Lucius đều bị bắt lại, cái duy nhất có thể dùng cũng chỉ có chân mà thôi, nhưng là không ai nghĩ tới được Lucius lại dùng chân đá vào mông Snape một cái.

"Lucius —— Malfoy!" Lần này Snape thực sự có chút tức giận, bẻ hai tay Lucius ra sau lưng, rồi áp chế cả người Lucius lại.

Vì thế, khi Harry quay trở lại hầm thì nhìn thấy được cảnh này.

Lucius bị Snape áp chế lại giống như đang áp chế phạm nhân, hai tay của Lucius bị Snape kiềm chế lại, hai cánh tay bị bẻ ra sau lưng.

Lucius bởi vì đau đớn biểu cảm khuôn mặt có chút tan vỡ, không còn bộ dạng cao quý thường ngày của Malfoy. Mái tóc dài bạch kim luôn xõa dài mềm mượt thì hôm nay lại rối tung lên, quần áo cũng nhăn nheo lại hết.

So sánh với Lucius, thì Snape tốt hơn nhiều, chỉ là quần áo có chút nhăn nheo, ngoài ra thì khuôn mặt không có biểu tình gì khác lạ hết.

"Hai người —— đang là gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói của Harry, Snape lập tức buông Lucius ra. Lucius bình tĩnh mà sửa sang lại chính mình, "Harry, Snape muốn ** tôi."

Nghe thấy lời nói hãm hại người khác của Lucius, Snape đặc biệt bình tĩnh, không hề có ý tứ muốn giải thích.

Harry nhìn hai người, khóe miệng run rẩy vài cái, "Lucius, ngài nghĩ giả làm bộ dáng bị ** như thế, thì tôi sẽ tin ngài sao?"

Lucius bĩu môi, "Biết ngay là cậu sẽ không tin mà, thật là đau lòng a."

Snape đánh một cái vào sau ót của Lucius, "Được rồi, đừng náo loạn nữa."

Hiếm có mới có dịp Harry nhìn thấy được tính tình trẻ con của hai người này, cậu vui vẻ cong khóe miệng.

Lucius cùng Snape hai người bọn họ tuổi cũng đã hơn ba mươi. Bọn họ từ lúc bắt đầu đi học, liền không giống như những bạn học cùng tuổi vô ưu vô lo.

Không biết bao lâu rồi bọn họ không vui vẻ đùa giỡn như những đứa trẻ, có lẽ thậm chí bọn họ chưa bao giờ được vui vẻ đùa giỡn cùng với bạn bè.

Một đứa trẻ vô tư đùa giỡn cùng với bạn bè, người ngoài nhìn vô thì thấy có lẽ rất ấu trĩ, nhưng là đối với Lucius cùng Snape mà nói, là cơ hội giải phóng áp lực của bản thân.