Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 82: Món quà của snape



Sau khi trở về từ Gringotts, Harry cùng Snape hai người sinh hoạt ngọt ngào như ngày thường. Hai người giống như đang hưởng tuần trăng mật, hôm nay thì đi dạo ở Hẻm Xéo, ngày mai ở thì đi dạo ở thế giới Muggle.

Snape vì muốn ở bên cạnh Harry thậm chí đến Độc Dược cũng không có làm, đương nhiên, đây cũng là kết quả do Harry dùng mọi cách làm nũng.

Sáng sớm hôm nay, sau khi tỉnh dậy Harry phát hiện không thấy Snape, nhưng cậu cũng không có sốt ruột, bởi vì Snape nhất định là đang ở trong nhà bếp làm bữa sáng. Bởi vì mấy ngày gần đây bữa sáng đều là do Snape làm, nên Harry đã quen rồi.

Rửa mặt xong, Harry đi đến bàn ăn, quả nhiên trên bàn đã dọn xong bữa sáng thơm ngon ngào ngạt

Snape ngồi ở bên cạnh Harry, hai người cùng nhau hưởng thụ hương vị của bữa sáng.

Đột nhiên ngoài cửa sổ phát ra âm thanh, Harry quay đầu phát hiện ngoài cửa sổ có một con cú mèo màu xám.

Snape đi lên trước, mở cửa sổ ra, con cú mèo bay về phía bàn ăn, nhẹ nhàng đặt một cái gói thật dài ở trước mặt Harry.

Con cú mèo màu xám là của Snape, tên là Grimm. Harry liếc mắt một cái thì liền nhận ra. Cậu đem miếng trứng chiên còn dư lại đút cho Grimm, con cú cọ cọ cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay của Harry, rồi mới bay đi.

"Anh mua cho em?" Harry trong lòng tràn đầy vui vẻ, đây chính là lần đầu tiên Snape tặng quà cho cậu.

Snape trở lại ngồi bên cạnh Harry, trong mắt mang theo ý cười, nhẹ nhàng mà gật gật đầu, "Mở ra nhìn thử xem."

Harry chậm rãi mở món quà được đóng gói cẩn thận ra, động tác rất nhẹ nhàng, không có xé rách lớp giấy gói bên ngoài.

Theo động tác của Harry, đồ vật bên trong từ từ hiện ra ngoài: Là một cây chổi bay, cán chổi được làm từ gỗ mun, kiểu dáng giống như giọt nước, vô cùng tinh xảo, tay cầm được đánh bóng bằng kim cương cứng, được đánh số bằng tay với số đăng ký riêng biệt, đuôi chổi được chải chuốt vô cùng tinh tế, càng làm tôn lên dáng vẻ hoàn hảo của nó.

"Firebolt!" Harry vui vẻ kêu lên, lập tức lao vào trong lòng ngực Snape, hung hăng hôn một cái trên khuôn mặt Snape.

Nhìn người yêu nhỏ đang hưng phấn ở trong lòng ngực, Snape nhẹ nhàng hôn một cái lên trên cái trán của Harry, "Em thích là tốt rồi."

Harry trả lời Snape bằng một gương mặt tươi cười vui vẻ, kèm theo một giọng nói ngọt ngào, "Em đương nhiên thích, chỉ cần là quà anh tặng, em đều thích."

Mắt Snape cong cong, trong mắt toàn là ý cười, hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Harry, trong giọng nói tràn đầy sủng nịnh mà hắn cũng không chú ý tới, "Em học ai, mà cái miệng này càng lúc càng ngọt."

Harry quơ quơ cái đầu nhỏ, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, "Không cần học ai, lời em đều là sự thật."

Snape theo thói quen mà sờ sờ đầu Harry, "Em thích bay, thì cứ bay đi."

Harry nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen kia, bên trong ngoài bóng dáng của cậu thì không còn gì hết. Trong lòng Harry ngoài hạnh phúc ra, thì chỉ còn lại cảm động. Cậu đem đầu chôn thật sâu trong lòng ngực Snape, nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Snape, không biết vì sao, cậu đột nhiên có chút muốn bật khóc.

"Severus, cảm ơn anh." Giọng nói Harry có chút run rẩy, mang theo một chút nức nở.

"Tên nhóc ngốc nghếch." Snape gắt gao mà ôm cậu bé trong lòng ngực, tùy ý để nước mắt của cậu bé làm ướt nhẹp vạt áo của mình.

Snape nhẹ nhàng vỗ sau lưng Harry, Harry được Snape an ủi cảm xúc dần dần ổn định lại.

Harry ngẩng đầu, mắt vẫn còn đỏ, giống như một con thỏ con. "Anh đi mua cái này vào lúc nào?"

Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, Harry cũng không biết khi nào Snape đi mua quà để cho cậu một niềm vui bất ngờ.

Snape dùng ngón tay thon dài vuốt ve cái cằm nhỏ của Harry, một bên cảm nhận làn da mịn màng trong tay, một bên nói, "Hôm trước lúc đi đến Hẻm Xéo, khi em đang hiệu sách xem sách, ta không phải nói là muốn đi mua dược liệu sao, chính là lúc ấy."

Snape gãi cằm Harry, Harry giống như một con mèo nhỏ, thỏa mãn mà ở cọ cọ đầu trong lòng bàn tay Snape, rồi mới lại nhào vào trong lòng ngực Snape.

"Anh thật tốt."

Snape nghe thấy Harry nói như thế.