Bạo Kiều Và Bệnh Mỹ Nhân

Chương 15: Chép sách



Lần trước Yến Vi Minh đã chịu thiệt một lần, bị Yến Kích trách phạt không nhẹ, lần này đã có chút kinh nghiệm. Một không tự ý đá cửa, hai không mắng chửi người, nhìn hắn ta bây giờ vô cùng ngoan ngoãn.

Lúc này, Kinh Hàn Chương đang ngồi chống cằm lười biếng, đuôi mắt hơi nhướng lên nhìn Yến Vi Minh.

Bộ dạng kiêu căng ngạo mạn này của hắn khác hoàn toàn với những gì Yến Vi Minh đã thấy lần trước, Yến Vi Minh "Ồ" một tiếng. Dường như đã nắm được đuôi cáo của hắn, hừ nhẹ: "Thì ra đây mới là bộ mặt thật của ngươi."

Dáng vẻ công tử ôn nhu như ngọc, phong độ tao nhã trước đây đều là giả mạo cả!

Kinh Hàn Chương cười như không cười, cứ như đang nhìn một đứa ngốc: "Thấy ta mà không hành lễ sao?"

Yến Vi Minh vẫn còn e dè hắn, sờ sờ đầu mũi. Hắn ta nhẹ gật đầu, giọng nói lí nhí không rõ: "Ngươi.."

Kinh Hàn Chương lười biếng nói: "Lớn tiếng một chút, không nghe được."

Yến Vi Minh dáng vẻ vô cùng khuất nhục: "Huynh trưởng."

"Nói cái gì thế? Ngươi chưa ăn cơm sao?"

Yến Vi Minh: "..."

Lần này, Yến Vi Minh dồn một bụng khí lực, lớn tiếng hô: "HUYNH, TRƯỞNG--"

Kinh Hàn Chương hoảng hốt ôm ngực, dường như là bị hắn ta dọa sợ.

Yến Vi Minh: "?"

Ngay lập tức, Yến Vi Minh quay đầu nhìn ra cửa viện, hắn ta sợ Triệu bá sẽ đến tính sổ với mình. Yến Vi Minh miệng cọp gan thỏ* nói: "Yến Hành Dục! Ngươi.. ngươi đừng có suốt ngày dùng chiêu này, lần này ta chưa làm gì hết!"

*Miệng cọp gan thỏ: Bên ngoài tỏ ra dũng mãnh như cọp nhưng gan thì lại nhỏ bé như thỏ.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương cẩn thận nhớ lại lúc Giang Phong Hoa kể với hắn về lời đồn rằng Yến Hành Dục bị đệ đệ chọc tức đến ngã bệnh, giờ đây hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Thì ra vào lần đầu tiên đó, Yến Hành Dục cũng giả bệnh sao?

Cũng đúng, với cái tính tình đó của y, sao có thể chịu thiệt trước hài tử này chứ?

Kinh Hàn Chương khẽ xoa lồng ngực, cảm thấy trêu người này cũng khá thú vị. Toàn thân của Yến Hành Dục, từ trên xuống dưới đều là bệnh tật, thật sự vô cùng thích hợp chơi trò giả bệnh.

Chẳng trách y luôn giữ cái bộ dạng chỉ cần động một chút liền có thể giả bệnh, giả đến đáng thương như vậy, hóa ra trò này cũng rất thú vị.

Kinh Hàn Chương lười biếng tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng lên tiếng: "Nhưng mà lúc nãy ta thật sự bị ngươi dọa sợ, ngực của ta, ở chỗ này cứ nhói liên tục."

Yến Vi Minh nhìn dáng vẻ của hắn không giống như có vấn đề, lập tức chắc chắn hắn đang giả bệnh lừa mình, ngùn ngụt lửa giận: "Ngươi! Ngươi! Ngươi"

Yến Vi Minh giận dữ, xoay người rời đi nhưng làm gì có chuyện Kinh Hàn Chương để hắn ta đi như vậy, lạnh nhạt nói: "Quay lại."

Yến Vi Minh nhất quyết không quay đầu lại: "Ta sẽ không quay lại đâu, nếu ngươi lại giả bệnh lần nữa, phụ thân nhất định sẽ phạt ta."

Kinh Hàn Chương học theo cử chỉ của Yến Hành Dục, lạnh lùng nói: "Nếu bây giờ ngươi rời đi, ta sẽ lập tức giả bệnh. Là loại trọng bệnh mà mười ngày nửa tháng vẫn chưa tỉnh lại."

Yến Vi Minh: "..."

Yến Vi Minh tức giận giậm chân, bất đắc dĩ phải quay lại.

Kinh Hàn Chương nâng cằm nói: "Ngươi nói vài câu dễ nghe xem nào."

Yến Vi Minh xém chút nữa là tức đến bùng nổ, giận dữ nói: "Yến Hành Dục, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"

Kinh Hàn Chương lười biếng nói: "Câu này không dễ nghe, đổi câu khác."

Yến Vi Minh: "..."

Yến Vi Minh suýt thì tức đến bật khóc.

Kinh Hàn Chương kêu "Chậc" một tiếng, trẻ con bây giờ đều không biết đùa là gì sao?

Trong lòng Yến Vi Minh rất muốn phất tay áo rời đi, nhưng lại sợ "Yến Hành Dục" giả bệnh, đành phải ủy khuất nói: "Phụ thân bảo ta đến tìm ngươi."

Kinh Hàn Chương nhếch mép, nếu bây giờ chân có thể động thì hắn đã ngồi vắt chéo chân, bày ra bộ dạng kiêu ngạo, phong thái của một công tử ăn chơi trác táng: "Có chuyện gì?"

Yến Vi Minh nhỏ giọng nói thầm trong miệng: "Phụ thân nói.. Ừm, thì là.."

Kinh Hàn Chương nghe không rõ, nhướng mày hỏi lại: "Yến Kích nói gì?"

Đôi mắt của Yến Vi Minh đột nhiên trợn trừng, hắn ta vô cùng tức giận nói: "Sao ngươi dám gọi thẳng tên phụ thân chứ?"

Kinh Hàn Chương căn bản không hề thích Yến Kích, nhưng hắn đã chiếm lấy thân thể của con trai nhà người ta nên đành phải "nhập gia tùy tục*". Ánh mắt hắn có chút không tình nguyện nói: "Phụ thân."

*Nhập gia tùy tục: Khi đến một nơi nào đó bất kì, chúng ta đều phải thuận theo phong tục, tập quán, văn hóa của con người nơi đó mà cư xử, sinh sống.

Yến Vi Minh: "..."

Huynh trưởng của hắn ta quả nhiên có bệnh!

Sau khi Kinh Hàn Chương bỏ công gọi Yến Kích một tiếng "Phụ thân" thì bắt đầu tóm lấy con trai của ông ta mà khi dễ: "Có chuyện gì mau nói, ngươi mà cứ ấp úng thì ta sẽ té xuống đất rồi nói với người khác là ngươi đẩy ta."

Yến Vi Minh: "..."

Yến Vi Minh hít một hơi thật sâu để không bị tức đến bật khóc, hắn ta bất đắc dĩ nói: "Phụ thân nói ngươi đã đọc đủ thứ sách, một bụng sách lược trị quốc, bình thiên hạ nên bảo ta tới tìm ngươi học hỏi."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương không chút biểu cảm nói: "Tiễn khách."

Yến Vi Minh: "..."

Yến Vi Minh vội nói: "Phụ thân nói ngươi dạy ta, ngươi không thể làm như vậy."

Kinh Hàn Chương vừa nghe đến hai chữ học hành liền đau đầu, ngay cả bản thân hắn còn ném việc này cho Giang Phong Hoa, huống chi là dạy cho người khác.

Hắn không kiên nhẫn trả lời: "Ta có thể lựa chọn không dạy, dù sao Yến.. Phụ thân không bảo ta phải dạy ngươi."

Yến Vi Minh sốt ruột dậm châm: "Nhưng mà, nhưng mà.."

Kinh Hàn Chương nhìn ra mặc dù không muốn nhưng Yến Vi Minh vẫn khăng khăng kêu hắn chỉ dạy. Cũng đoán được phần nào là do Yến Kích hạ lệnh bắt hắn ta phải theo học Yến Hành Dục, lập tức phát ra một tiếng hừ lạnh: "Chuyện này không liên quan đến ta, trừ khi phụ thân đích thân đến đây giao phó cho ta."

Vốn dĩ Yến Vi Minh đã không muốn đi theo "Yến Hành Dục" học tứ thư ngũ kinh. Hắn ta bị Yến Kích liên tục bắt ép nên mới chủ động nhờ Yến Hàn Dục chỉ bảo. Đây vốn đã là chuyện vô cùng nhục nhã, huống chi bây giờ "Yến Hành Dục" còn bày ra dáng vẻ không muốn dạy cho hắn ta.

Yến Vi Minh ấm ức đến mức muốn khóc nhưng vẫn ngoan cố không chịu rời đi.

Ở bên này, ý chí của Kinh Hàn Chương vô cùng sắt đá, hắn không thèm nhìn Yến Vi Minh, tùy ý cầm tràng hạt trong tay chơi đùa.

Yến Vi Minh ở kinh đô ỷ vào thân phận của mình, hoành hành ngang dọc nhiều năm, bằng hữu* kết giao cũng đều là đám công tử ăn chơi trác táng.

*Bằng hữu: Bạn bè.

Độ tuổi mười hai, mười ba là thời điểm cực kỳ quan trọng trong việc hình thành tính cách. Đứa nhỏ này suốt ngày đều chơi với đám bạn xấu, cũng không biết trong tối ngoài sáng có bao nhiêu người nhìn Tướng phủ với ánh mắt chê cười.

Ngày thường, Yến Kích luôn bận rộn việc triều chính, không có thời gian quản lý hắn ta. Không biết lần này có phải do ông ta nhận ra nếu cứ để mặc Yến Vi Minh không dạy dỗ thì hắn ta sẽ thật sự trở thành một tên công tử bột* hay không, mà một hai bắt hắn phải đến chỗ Yến Hành Dục học hỏi, đồng thời cũng có ý muốn xoa dịu mối quan hệ anh em của hai người.

*Công tử bột gốc là "bao cỏ quần áo lụa là": Ý chỉ người vô dụng mặc trang phục của con nhà giàu sang quyền quý.

Nếu đây là linh hồn của Yến Hành Dục, chắc hẳn y sẽ lập tức đồng ý chuyện này.

Nhưng thật đáng tiếc, linh hồn trong thân thể này hiện tại là bao cỏ không học vấn, không kỹ năng - Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương cũng có chút rầu rĩ mà suy nghĩ: "Ngay cả chữ 'chán ghét' ta cũng có thể đọc sai mà còn nhờ ta dạy học cho người khác? Không có cửa đâu."

Vẫn nên chờ Yến Hành Dục trở về rồi nói.

* * *

Hoàng cung, Nam Thư Phòng.

Bàn tay đang cầm sách của Lâm thái phó riết chặt đến nỗi trắng bêch, ông thản nhiên nhìn "Thất điện hạ" đang nói chuyện. Bỗng dưng ông cảm thấy mình nên thỉnh xin Bệ hạ một cây thước gỗ để đánh lên lòng bàn tay của Thất điện hạ đến nở rộ như hoa đào luôn.

Yến Hành Dục cực kỳ tận tâm làm tròn bổn phận, dựa theo tính cách như bao cỏ của Kinh Hàn Chương. Y bắt đầu nói hưu nói vượn, phản bác lại những lời của Lâm thái phó, trong lời nói còn lộ ra khí chất không để hạt bụi nào xuất hiện trước mắt.

Giang Phong Hoa bị y chọc điên, liều mạng kéo tay áo, buộc y nói ít lại một chút, vị thái phó này khi phạt người sẽ không bao giờ nương tay đâu.

Tính tình Yến Hành Dục nhìn vào tưởng như thờ ơ, lạnh nhạt nhưng thực ra y có chút tham tiền, hơn nữa còn ghi thù cực kỳ dai.

Y vốn đang tức giận vì bị Kinh Hàn Chương lừa mất một viên kim quả tử*, lại nghe thêm Giang Phong Hoa nói: "Tính tình nhu nhược và nhút nhát, rất thích hợp để lừa tới chép sách" thì trong lòng y liền chậm rãi bùng lên một cơn lửa giận.

Yến Hành Dục không thể công khai báo thù, chỉ có thể lén lút dàn cảnh ngáng chân.

Chép sách chứ gì, vậy cho ngươi chép đủ luôn.

Dù sao thì đến khi hồn phách hai người hoán trở lại, người bị phạt cũng không phải y.

Lâm thái phó gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nhàn nhạt nói: "Thất điện hạ, người có biết Thiên sách luận có mấy quyển không?"

Yến Hành Dục tất nhiên biết rõ nhưng Kinh Hàn Chương thì lại không biết.

Y lắc đầu: "Ta không biết."

"Rất tốt." Lâm thái phó vươn tay thảy ba cuốn sách xuống đất, giọng nói thong thả ung dung: "Vậy Điện hạ chép lại mấy quyển sách này mỗi cuốn một lần đi."

Yến Hành Dục: "..."

Giang Phong Hoa: "..."

Giang Phong Hoa suýt thì phát điên, vội nói: "Thái phó!"

Mí mắt của Lâm thái phó còn không thèm nhếch lên một cái: "Năm lần."

Giang Phong Hoa: "..."

Yến Hành Dục nhíu đôi lông mày, học theo tính tình của Kinh Hàn Chương mà nói: "Chép mấy cuốn sách này có lợi gì, sao thái phó lại phạt ta những chuyện vô ích như vậy?"

Lâm thái phó nói: "Ngài chép mười lần thì sẽ biết nó có ích hay không."

Ông dứt lời, lãnh đạm nói thêm một câu: "Ba ngày sau nhớ đem sách đến cho ta -- Tan học."

Sau đó, ông chậm rãi đứng dậy rời đi.

Giang Phong Hoa như thể cha mẹ hắn ta sắp chết đến nơi, trong miệng lẩm bẩm: "Mười lần.. Ôi!"

Yến Hành Dục đã đạt được mục đích nên cũng không buồn quan tâm đến Giang Phong Hoa. Y lập tức đứng dậy đi đến điện Thái Hòa tìm Quốc sư.

Giang Phong Hoa vội vàng đuổi theo sau: "Điện hạ! Điện hạ!"

Bước đi của Yến Hành Dục rất chậm, cảm giác được đứng lên một lần nữa rất tuyệt vời. Nhưng y vẫn chưa quen với đôi chân này nên nếu đi quá nhanh sẽ ngã xuống đất.

Giang Phong Hoa nhanh chóng đuổi đến, gương mặt ướt đẫm mồ hôi mà nói: "Điện hạ, Lâm thái phó ghét nhất là bị người khác phản bác Thiên sách luận ông viết. Lần này ngài chọc giận ông ta như vậy, bị phạt chép sách mười lần.. Thần thật sự không thể giúp nổi ngài!"

"Không giúp nổi cũng không sao." Yến Hành Dục học theo tính cách của Kinh Hàn Chương, tùy tiện nói: "Dù sao người bị phạt cũng không phải ngươi."

Giang Phong Hoa sửng sốt, cẩn thẩn suy đoán ý tứ trong lời này của y, hắn ta lúng túng nói: "Ý của ngài, là.. Ngài tự mình làm sao?"

Yến Hành Dục trả lời: "Đương nhiên rồi."

Giang Phong Hoa nhìn y với vẻ mặt một lời khó nói hết, giống như không ngờ được y sẽ tự động chép sách.

Yến Hành Dục nhìn hắn ta: "Còn việc gì nữa không?"

Giang Phong Hoa lắc đầu: "Không có."

Ngày thường, chuyện hắn ta hay làm nhất chính là giúp Điện hạ chép sách, bây giờ y không để hắn ta làm chuyện này nữa nên nhất thời Giang Phong Hoa không biết mình ở trong cung còn có ích gì.

Yến Hành Dục không nói nhiều với hắn, tiếp tục đi về phía trước, y sợ Quốc sư sẽ đi mất nên đã đi rất nhanh. Ở chỗ rẽ, chân trái vấp chân phải khiến y suýt thì ngã ra đất.

Giang Phong Hoa: "..."

Hôm nay, Điện hạ thật kỳ quái.

Yến Hành Dục nhanh chóng đi đến điện Thái Hòa.

Nói đến thì cũng thật trùng hợp, Quốc sư vừa từ điện Thái Hòa đi ra, trường bào trắng trên người hắn ta cực kỳ chói mắt.

"Sư.. Quốc sư!"

Quốc sư quay đầu lại thì nhìn thấy "Thất điện hạ" từng bước khập khiễng đi về phía mình. Hắn ta chắp hai tay trước ngực, hành lễ nói: "Thần tham kiến Thất điện hạ."

Yến Hành Dục đến trước mặt Quốc sư, vươn tay ra gõ nhẹ vào tay hắn ta hai cái, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, là ta."

Quốc sư: "..."

Trên khuôn mặt tuấn tú của Quốc sư bỗng xuất hiện vài vết nứt, hắn ta đánh giá Yến Hành Dục một lượt từ trên xuống dưới: "Là đệ thật sao?"

Yến Hành Dục gật đầu.

Hai người không tiện ôn chuyện ở trước cửa điện Thái Hòa, đành phải chậm rãi đi ra ngoài.

Đến Ngự hoa viên, nhìn thấy xung quanh bốn bề vắng lặng thì Quốc sư mới nhíu mày nói: "Hôm qua, Bệ hạ triệu ta vào cùng nói là trời giáng dị tượng, ta cơ bản đã đoán được hai người các đệ đã tráo đổi hồn phách cho nhau."

Yến Hành Dục: "Sư huynh, rốt cuộc làm sao mới có thể trở về thân thể vốn có?"

Quốc sư thở dài một hơi, trả lời: "Ta cũng không rõ lắm."

Yến Hành Dục ngẩn người, y quá mức tin tưởng sư huynh nên cho rằng chỉ cần Quốc sư nhìn thấy mình là có thể hoán đổi thân thể trở về -- bằng không y cũng sẽ không chơi Kinh Hàn Chương một vố như vậy.

Yến Hành Dục nhíu mày, có chút lo lắng: "Đây là tà thuật sao?"

Quốc sư thở dài một hơi: "Ta phải trở về tra lại tư liệu sách cổ, nếu thật sự là tà thuật thì chắc chắn sẽ có cách phá giải."

Yến Hành Dục vừa nghe có hy vọng liền nói: "Được, vậy huynh đoán chừng khi nào sẽ có cách?"

Đêm qua y cùng Kinh Hàn Chương tráo đổi thể xác, vốn dĩ cho rằng sẽ giống như lần trước, một ngày liền có thể hoán đổi trở về nhưng mãi cho đến bấy giờ cũng không thấy có động tĩnh gì.

Yến Hành Dục bỗng dưng có dự cảm chẳng lành. Lần này, bọn họ có thể sẽ không dễ dàng hoán đổi trở về được đâu.

Quốc sư suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Khoảng ba, bốn ngày."

Yến Hành Dục: "..."

Khuôn mặt của Yến Hành Dục không chút biểu cảm: "Sư huynh vừa nói mấy ngày?"

"Khoảng ba, bốn ngày."

Yến Hành Dục: "..."

Cho nên mười lần chép sách.. Là tự mình chép sao?