Bạo Kiều Và Bệnh Mỹ Nhân

Chương 52: Ban Hôn



Yến Hành Dục ngơ ngác nhìn hắn, nửa ngày sau mới dần lấy lại được tinh thần, bước ra khỏi niềm vui sướng trong mộng nhìn Kinh Hàn Chương, vui vẻ nói: "Được."

Lòng Kinh Hàn Chương mềm nhũn xuống, hắn cũng nhẹ nhàng nở nụ cười hỏi: "Được cái gì? Ngươi có thể nghe thấy những lời ta vừa nói sao?"

Yến Hành Dục liều mạng gật đầu, thần sắc vô cùng vui vẻ, ngay cả lúc nhìn thấy vàng cũng chưa từng thấy y cười tươi như thế.

"Điện hạ nói sẽ cứu ta!"

Trong lòng hắn càng thêm mềm mại, không cầm lòng được đắc ý nói: "Đúng vậy, bổn Điện hạ xả thân cứu ngươi, có phải thấy rất vui không?"

Yến Hành Dục trực tiếp xông đến ôm cổ Kinh Hàn Chương, dùng hành động thực tế biểu đạt bản thân vô cùng vui mừng.

Đại khái y chưa từng vui vẻ như thế, khống chế không được bắt đầu nhảy nhót, còn có hai lần dẫm lên mũi chân của hắn.

Kinh Hàn Chương nhe răng trợn mắt nhịn xuống không kêu lên.

Yến Hành Dục vẫn mãi đắm chìm trong vui mừng, một bên ôm cổ hắn nhảy nhót, một bên lẩm bẩm nói: "Điện hạ cứu ta, Điện hạ đến cứu ta thật rồi."

Kinh Hàn Chương đột nhiên trầm mặc.

Từng tiếng cười nói vui mừng vang vọng bên tai, hắn như quay ngược thời gian về mười năm trước, khoảnh khắc hài tử kia bị mẫu thân lẳng lặng dắt đi luôn miệng khẩn cầu.

Điện hạ cứu ta.

Điện hạ không có đến cứu y.

Kinh Hàn Chương cảm thấy vô cùng khổ sở.

Nếu đặt trong khoảng hai tháng trước, hắn chắc chắn cảm thấy năm đó cứu được Yến Hành Dục từ tay bọn buôn người đã tận tình tận nghĩa lắm rồi. Tuyệt nhiên không nghĩ đến sau này còn có cơ hội gặp lại, nên dù y có thế nào cũng không liên quan đến hắn.

Nhưng hiện tại, Kinh Hàn Chương vô cùng hối hận, hận chính mình lúc nhỏ vì sao lại không thấu được mọi chuyện, vì sao lại không có năng lực biết trước tương lai. Bởi thế mà đã khiến cho chú nai con đơn thuần này chịu nhiều đau khổ.

Năm đó, hắn không nên đưa tay của Yến Hành Dục cho nữ nhân rắn rết kia, tốt nhất là đem chú nai con này trộm đi, không để bà ta tìm được nữa.

Kinh Hàn Chương thu lại cảm xúc của bản thân, bế con người vẫn đang mải nhảy nhót kia lên, ghét bỏ nói: "Tại sao lại gầy như thế, ngươi nên ăn nhiều một chút, ta sợ ngươi không thể chịu nổi tới khi đến nơi luôn đó."

"Ta sẽ!" Yến Hành Dục bảo đảm, trong mắt đều là niềm vui sướng: "Ta sẽ ăn thật nhiều, sẽ ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc mà."

Kinh Hàn Chương vừa rồi vô cùng phóng khoáng nói: "Bản Điện hạ sẽ cứu ngươi" nhưng hiện tại sau khi hắn bình tĩnh suy nghĩ thì lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, tại sao lại có thể mặt không đổi sắc mà nói như thế?

Kinh Hàn Chương ho khan một tiếng, thả y xuống, bối rối nói: "Hôm nay đại ca làm lễ phong vương, ta phải về một chuyến."

Yến Hành Dục vô cùng hiểu chuyện, vội nói: "Đúng vậy, Điện hạ nên đi một chuyến."

Kinh Hàn Chương: "Vậy còn ngươi.."

"Ta muốn lấy bùa hộ mệnh sau đó mới về kinh, Điện hạ đi về trước đi." Yến Hành Dục nói: "Chờ ta tìm thấy bùa hộ mệnh sẽ tiến cung dâng lên cho người."

Kinh Hàn Chương gật đầu, dù sao hắn cũng không thể kéo dài thời gian về kinh thêm nữa, mang theo bùa hộ mệnh giống như mang theo Yến Hành Dục bên người, hắn.. Khụ, cũng không phải không vui.

Kinh Hàn Chương suy nghĩ ít lâu, sau đó đem ngọc bài của mình đưa cho y, nói: "Ngươi cầm lấy cái này liền có thể tùy ý ra vào cửa cung."

Yến Hành Dục nhận lấy, con mắt cong như vầng trăng khuyết: "Ưm!"

Hắn cũng không vội vã lên đường, cùng y dùng bữa chay.

Ngày thường Yến Hành Dục luôn không thích nấm Khẩu Bắc trong thức ăn, hôm nay chắc vì đã đồng ý sẽ ăn thật nhiều với Kinh Hàn Chương nên cũng không kén ăn nữa, đem tất cả đều ăn hết.

Hắn vô cùng vừa lòng, sau đó lại gắp cho y một đũa nấm Khẩu Bắc.

Yến Hành Dục: "..."

Kinh Hàn Chương ghét bỏ thức ăn chay trước mặt, thuận miệng hỏi: "Ngươi ăn chay bao lâu rồi?"

Yến Hành Dục nói: "Từ lúc ở Hàn Nhược tự đã bắt đầu ăn như thế."

Kinh Hàn Chương "Ồ" một tiếng, đôi mắt lập tức trừng y: "Ngươi trở về Tướng quân phủ, đừng nghĩ vì để béo lên mà trực tiếp ăn thịt cá đó."

Yến Hành Dục giơ đũa lên: "À.."

Kinh Hàn Chương vô cùng tức giận nói: "Ngươi thật sự đã nghĩ như thế?"

Y khoa tay múa chân đáp: "Chỉ nghĩ như thế một chút thôi."

"Một chút cũng không được." Kinh Hàn Chương lấy đũa đánh vào mu bàn tay y, tức giận nói: "Muốn ăn thịt là chuyện tốt, nhưng thân thể ngươi bây giờ không thể nào tiếp nhận nổi. Ngay cả khi không hiểu y thuật ta cũng biết, ngươi chắc cũng rõ mà."

Yến Hành Dục tường tận, đầu càng cúi thấp xuống.

Hắn thấy bộ dạng này của y, không đành lòng mắng tiếp, nói: "Khi trở về, hãy kêu Ngự Tức làm cho ngươi dược thiện để dùng, bên trong đầu tiên chỉ vài miếng thịt xay, sau đó lại ăn thịt vụn, chờ quen rồi mới có thể ăn bình thường được."

Yến Hành Dục nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Điện hạ, sao người lại biết cái này?"

Kinh Hàn Chương hừ lạnh một tiếng: "Điện hạ ngươi cái gì cũng biết."

Yến Hành Dục lập tức nói: "Điện hạ, người thật giỏi."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương nhìn y: "Lúc trở về nhớ đưa đồ cho ta."

Yến Hành Dục: "..."

Sau khi ăn xong, Kinh Hàn Chương tuỳ tiện dọn dẹp một chút liền mang theo người hầu xuống núi.

Yến Hành Dục nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn, lúc đang muốn quay về phòng thì liền nhìn thấy cao tăng của Hộ Quốc tự đang đứng ở một bên mỉm cười nhìn y.

Yến Hành Dục kêu A Mãn đẩy mình tiến lên hành lễ.

Y không biết pháp danh của cao tăng trước mặt, chỉ đành gật đầu, xem như chào hỏi.

Cao tăng cũng không muốn nói ra tên của mình, nhàn nhạt nói: "Bùa hộ mệnh ngày mai sẽ xong, tới lúc đó Liên Trần sẽ đưa cho công tử."

Yến Hành Dục nói: "Đã làm phiền rồi."

Y suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Lần này ta cùng Điện hạ hoán đổi với nhau, vốn thời gian sẽ rất lâu. Xin hỏi đại sư có phải nhờ vào linh khí của chùa Hộ Quốc nên chỉ ngắn ngủi chỉ còn có tám ngày không?"

Cao tăng vô cùng khó đoán nói: "Tử Vi tinh cùng với đại hung chi sát vốn bài xích nhau, kiềm chế lẫn nhau.."

Yến Hành Dục chờ hắn ta tiếp tục nói, lại thấy cao tăng cười mỉm: "Nhưng hiện tại thì lại không phải."

Yến Hành Dục vô cùng khó hiểu, không phải cái gì? Là không bài xích, không kiềm chế sao?

Y đang muốn tiếp tục hỏi nhưng cao tăng lại chỉ nói Phật hiệu, gật đầu xoay người rời đi.

Yến Hành Dục nhìn bóng dáng hắn ta đầy suy tư.

Sau khi Kinh Hàn Chương rời đi, y ở Hộ Pháp tự không thể ngủ ngon giấc, cố gắng chống đỡ tới sáng hôm sau, cao tăng đã sai người đưa hai chiếc bùa hộ đến.

Yến Hành Dục trước đây vốn rất dễ bệnh, một đêm không ngủ vô cùng mất sức sống. Y sai A Mãn nhận lấy, nói cảm tạ với cao tăng, sau đó Quốc sư liền đến đây.

Yến Hành Dục vốn dĩ đang ngồi trên xe lăn, Quốc sư gật đầu một cái. Sau đó y mới lấy chiếc áo khoác trên đùi để trên vai, đứng dậy.

Quốc sư cùng cao tăng ở thiện phòng pha trà đàm đạo, Yến Hành Dục không muốn quấy rầy liền ngồi ở ngoài thiện phòng ngửa đầu nhìn ngắm thác nước bên hồng mai.

Khác với lúc ở bên Kinh Hàn Chương, y trước nay đều vô cùng an tĩnh, tựa như một khối ngọc lạnh lẽo. Yến Hành Dục hơi ngửa đầu, mái tóc dài rũ trên vai, xuất thần nhìn chằm chằm một cành hoa.

A Mãn ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: "Có bùa hộ mệnh rồi, người và Kinh.. Thất điện hạ sẽ không tráo đổi với nhau nữa sao?"

Cậu ta ngày thường luôn gọi thẳng tên Kinh Hàn Chương, hiện tại chắc đã nhận ra hắn trong lòng Yến Hành Dục có địa vị vô cùng cao, biết ý liền đổi thành Điện hạ.

"Không biết." Yến Hành Dục thở ra một ngụm khói trắng, lông mi kẽ run: "Ta không muốn máu của người.. Ngươi phái người tìm hiểu xem Phật Sinh Căn trên người Điện hạ rốt cuộc từ đâu ra."

A Mãn nói thầm: "Dường như đã tìm hết Kinh thành rồi nhưng thật sự chẳng tìm được thông tin gì."

Yến Hành Dục nghiêng mặt, nhàn nhạt nói: "Đều đã tìm hết?"

"Đúng vậy." A Mãn nói: "Chỉ còn hoàng cung là nơi duy nhất chưa tìm qua."

Yến Hành Dục cầm lò sưởi tay, không chút để ý nói: "Vậy mau tìm đi."

A Mãn bĩu môi: "Nói nghe thật dễ dàng."

Yến Hành Dục liếc cậu ta, A Mãn lập tức nói: "Tìm, tìm con mẹ nó."

Yến Hành Dục: "..."

Y nhíu mày: "Ngươi học được mấy từ này lúc nào vậy?"

A Mãn biết công tử nhà mình như bạch nguyệt sáng tỏ, từ nhỏ đã là quý công tử chuyện tâm đọc sách, căn bản không nghe được mấy lời dung chi tục phấn* ngoài đường, cầu xin khoan dung nói: "Công tử, ta biết sai rồi, người với khoan dung ta như với Thất điện hạ đi."

*Dung chi tục phấn: Phàm tục, tục tĩu.

Yến Hành Dục sững sờ, không biết vì sao ba chữ Kinh Hàn Chương trong miệng người khác lại khiến ngực y đập nhanh, một cảm giác mới lạ dâng trào.

Yến Hành Dục lại không thể diễn tả cảm giác đó, A Mãn đứng một bên trơ mắt nhìn công tử nhà mình đỏ mặt.

A Mãn: "..."

Xong rồi, hình như công tử thật sự đoạn tụ rồi.

Nửa canh giờ sau, Quốc sư cùng Yến Hành Dục trở về kinh.

Trên đường, bầu trời tiếp tục rơi thêm một đợt tuyết, y không hoán đổi thân xác với Kinh Hàn Chương nữa, xem ra bùa hộ mệnh có tác dụng.

Sau giờ ngọ, xe ngựa Hàn Nhược tự cuối cùng cũng tiến vào Kinh Thành.

Quốc sư vốn định đưa y về Tướng phủ nhưng Yến Hành Dục lại cầm ngọc bài Kinh Hàn Chương cho y, định vào cung đưa bùa hộ mệnh cho điện hạ.

Giọng Quốc sư mang theo phần kỳ quái: "Ta thay đệ.."

"Tay chân sư huynh vụng về." Đôi mắt Yến Hành Dục chớp cũng không chớp nháy mắt ra hiệu: "Lỡ như hỏng mất thì sao, Hành Dục không muốn chép kinh lâu như vậy nữa."

Quốc sư: "..."

Quốc sư buồn bã nói: "Đệ muốn gặp ngài ta vậy à?"

Yến Hành Dục gật đầu: "Đúng vậy."

Quốc sư liếc nhìn Yến Hành Dục một cái, không biết có nhìn ra cái gì không, đành phải tùy y.

Yến Hành Dục hứng khởi vào cung nhưng đến điện Thất hoàng tử lại được báo Kinh Hàn Chương không ở trong điện, hình như hắn đến Ngự Hoa Viên thưởng thức hoa mai.

Có lẽ là Kinh Hàn Chương từng căn dặn nên cung nhân đối đãi với Yến Hành Dục rất ân cần, cố ý dẫn y đến Ngự Hoa Viên.

Yến Hành Dục muốn gặp Kinh Hàn Chương liền phân phó A Mãn đi theo.

Hoa mai nở rộ khắp nơi bên trong Ngự Hoa Viên, từng bông tuyết trắng thi nhau rơi xuống, khung cảnh mai tuyết tranh xuân rực rỡ.

Yến Hành Dục vừa được đẩy tới Ngự Hoa Viên, lập tức nghe thấy người bên trong rống giận bạo nộ.

".. Đều chết hết cả rồi à? Sao không đem chậu than tới, ngay cả đệm hương bồ cũng không có là sao? Bổn Điện hạ quỳ đau đầu gối các ngươi đáng chịu tội gì?"

"Hoàng thượng phân phó! Người chỉ phạt ta quỳ, có phạt ta không được mang theo đệm hương bồ, chậu than không hả?"

"Hai canh giờ thì hai canh giờ, nếu bổn Điện hạ kêu đau một tiếng thì không phải nam nhân!"

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục vội giục A Mãn đi mau một chút, lời hắn vừa nói, hình như Kinh Hàn Chương bị phạt quỳ.

Quả nhiên, y vừa vào trong Ngự Hoa Viên liền nhìn thấy hắn đằng đằng sát khí đang bị phạt quỳ dưới một gốc cây mai.

Thật không hổ danh là Thất điện hạ, phạt quỳ mà cũng hùng hổ như vậy.

Yến Hành Dục hoảng sợ, chưa kịp tới nơi đã lên tiếng: "Điện hạ!"

Kinh Hàn Chương còn đang hùng hổ nạt nộ cung nhân để trút giận kia, bỗng nhiên tầm mắt lạimắt liếc thấy y, thân mình đột nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Yến Hành Dục.

Sao y lại hồi kinh sớm như vậy?

Lần đầu tiên trong cuộc đời Hoàng đế phạt quỳ Thất điện hạ, ngay tức khắc lan truyền khắp hoàng cung. Người cố ý đến chế nhạo hắn không ít, toàn bộ đều bị hắn mắng ngược lại, Kinh Hàn Chương quỳ so với người khác đứng còn khí thế hơn.

Kinh Hà Chi và Kinh Nhĩ Chi xém tí nữa bị hắn ném tuyết trúng đầu, còn chưa kịp chế nhạo được mấy câu đã ôm đầu chạy mất.

Rất nhiều người nhìn thấy bộ dạng Thất điện hạ bị phạt quỳ, nhưng Kinh Hàn Chương không thèm để ý. Phạt quỳ giờ lại giống như đang hưởng lạc bên trong yến hội, lúc thì sai cung nhân lấy cái này, lúc thì lấy cái kia, ngoại trừ không thể đứng thì còn lại đều tùy ý.

Nhưng bây giờ Yến Hành Dục ở đây, hắn lại giống như bị lột sạch đồ, trần truồng giữa phố xá sầm uất, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Bộ dạng thảm hại của Kinh Hàn Chương.. bị Yến Hành Dục nhìn thấy rồi.

Bị y thấy được..

Ôi, hắn xém chút nữa đi chết rồi.

Yến Hành Dục rất mau liền đến trước mặt Kinh Hàn Chương, hắn xấu hổ và giận dữ muốn chết. Hận không thể khiêng chiếc xe lăn chạy về hướng khác, nhưng cái tên thái giám An Bình bên người phụ hoàng đang nhìn chằm chằm, hắn không thể làm ra hành động kỳ quái nào, đành nhìn hoa văn trên vạt áo.

Thề sống thề chết cũng không ngẩng đầu, không mở miệng.

Yến Hành Dục đến trước mặt Kinh Hàn Chương, mặt lo lắng nói: "Điện hạ làm sao vậy? Sao lại quỳ gối nơi này?"

Hắn cuối cùng đã hiểu vì sao mỗi lần y né tránh mình đều muốn rụt cổ vào vạt áo, Kinh Hàn Chương hiện tại hận không đem đầu chôn xuống đế giày nữa là, thật không muốn gặp bất kỳ ai nữa.

Yến Hành Dục vẫn còn lo lắng: "Điện hạ, điện hạ lạnh không?"

Mặt Kinh Hàn Chương như bị thiêu đốt, trở nên đỏ bừng, nghĩ thầm đừng hỏi nữa có được không, cầu xin ngươi.

Y vẫn chưa ý thức mình đang dẫm lên lòng tự trọng của Thất điện hạ, còn ở đó dẫm qua đạp lại: "Điện hạ!"

Kinh Hàn Chương: "..."

Điện cái quỷ! Điện hạ ngươi chuẩn bị nhảy sông rồi!

Yến Hành Dục cuối cùng cũng ý thức được, y đang ngồi còn Kinh Hàn Chương quỳ, trường hợp này thật không phải phép. Yến Hành Dục vội buông bàn tay vẫn đang ấn bả vai hắn xuống, một tay chống ghế vịn xe lăn, trực tiếp ngã xuống dưới.

Tiếng "Phịch" rõ to, đầu gối trực tiếp va chạm với mặt đất, phát ra một tiếng trầm vang.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương nghe xong mà ê cả răng, hoảng sợ nhìn y, không chút suy nghĩ đỡ người đang lung lay sắp ngã kia, giận dữ nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Hắn biết Yến Hành Dục ngụy ngang chân bị liệt, mới cố ý bày ra dáng vẻ này, nhưng đó nói sao cũng là đầu gối, trực tiếp đập vào đầu gối như vậy mà không cảm thấy đau ư?

Khi Yến Hành Dục mới hồi kinh, từng vào cung diện kiến Hoàng thượng, hành lễ cũng là bộ dáng này.

Lúc ấy tuy Kinh Hàn Chương nghe mà đau cả đầu gối, nhưng cũng chỉ cảm thấy nai nhỏ này thật tàn nhẫn, căn bản không thấy đau lòng;

Nhưng bây giờ, quả tim hắn đều run rẩy.

Thấy đầu gối Yến Hành Dục vừa vặn quỳ trên nền tuyết, Kinh Hàn Chương vội nhét vạt áo khoác vào dưới đầu gối y, sợ Yến Hành Dục cảm lạnh sinh bệnh.

Y dựa vào bả vai hắn, gian nan quỳ xuống, đau đến mức cằm căng chặt, lí nhí túng quẫn nói: "Ta sợ gặp mặt Thánh Thượng, lại lấy châm.."

Kinh Hàn Chương vừa nghe, xém chút nhảy dựng lên mắng y.

"Làm càn!"

Yến Hành Dục bị hắn mắng đến tai đau nhức, có chút ủy khuất kỳ lạ, y lấy bùa hộ mệnh ra nói: "Ta đến đưa bùa hộ mệnh cho Điện hạ."

Hắn tức giận đến tai đều ong ong, nhưng người này mắng thì không nỡ, đánh lại luyến tiếc. Chỉ có thể quyết liệt nuốt lửa giận trở về, không tình nguyện mà nhận lấy bùa hộ mệnh.

Yến Hành Dục vừa định cất lời, Kinh Hàn Chương đã không kiên nhẫn cắt ngang: "Được, bùa hộ mệnh cũng lấy rồi, mau về đi."

Yến Hành Dục vội nói: "Điện hạ, vì sao người lại quỳ ở nơi lạnh lẽo này, nếu bản thân bị lạnh đến sinh bệnh thì phải làm sao?"

"Điện hạ ngươi thân thể khoẻ mạnh, bị đông lạnh cũng không có việc gì." Hắn liếc mắt nhìn thân thể suy nhược của Yến Hành Dục: "Ngươi chăm sóc bản thân mình cho tốt là được, ngoan ngoãn quay về đi."

Yến Hành Dục nói: "Chỉ là ta đau lòng cho Điện hạ."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương cả giận nói: "Ngươi lại nói thế nữa? Vàng đâu, ngươi mang vàng sao?"

Yến Hành Dục "Ôi" ngân dài, vội đem túi tiền lấy ra -- ở trên đường y có hỏi xin Quốc sư một ít vàng, đủ để nói vài câu thật lòng.

Yến Hành Dục tính toán tỉ mỉ, đếm rồi lại đếm, vui vẻ nói: "Điện hạ, ta còn có thể nói thêm bảy câu, đều cho ngài, ta nói xong liền rời đi."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương không biết là tức giận hay xấu hổ, mặt đỏ ửng. Hắn hoàn toàn chịu thua, thấp giọng nói: "Ngươi mau chóng đi đi, ngoan một chút, nghe lời."

Yến Hành Dục nói: "Điện hạ còn chưa nói vì sao bị phạt quỳ ở chỗ này? Người đã nói gì chống đối Bệ hạ sao?"

"Ta có thể nói cái gì được." Kinh Hàn Chương vịt chết vẫn còn cứng miệng, hừ một tiếng nói: "Chỉ là.. chít chít, thầm thì.."

Yến Hành Dục không nghe rõ: "Người nói cái gì?"

Kinh Hàn Chương bị hỏi đến phiền, nhưng y chưa bao giờ lừa hắn, hắn cũng không muốn lừa Yến Hành Dục. Đành phải bất chấp tất cả, nhắm mắt lại, tức giận nói: "Giang Phong Hoa nhất định là đem tin tức ở Hộ Quốc tự mật báo cho Phụ hoàng, ông ta chắc đã nhận định ta là đoạn tụ, bắt ta tứ hôn, mau chóng thành thân!"

Yến Hành Dục sửng sốt, ngây người hơn nửa ngày mới khô cằn nói: "Điện hạ không phải đã đồng ý.. cùng ta thành thân rồi sao?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương "Phụt" một tiếng, vừa tức lại vừa buồn cười: "Ta nói vậy khi nào?"

Yến Hành Dục không mở miệng, cầm bùa hộ mệnh bên hông đùa nghịch.

Hắn trừng mắt liếc y một cái, đại khái đoán được Yến Hành Dục có chút khổ sở, ho khan một tiếng nói: "Ta.. Bổn điện hạ không có đồng ý."

Đôi mắt Yến Hành Dục giống như được ngọn lửa thắp liền sáng lên, ánh mắt trông mong nhìn Kinh Hàn Chương: "Người nói như thế nào?"

Y thật sự muốn biết Kinh Hàn Chương đã nói thế nào với Hoàng đế, vậy mà có thể khiến ông ta mặt ngoài tỏ ra yêu thương, đau lòng hắn lại tức giận đến trực tiếp phạt quỳ.

"Ta nói.." Kinh Hàn Chương nghẹn một chút, nhìn khuôn mặt diễm lệ của Yến Hành Dục, đột nhiên lại cúi đầu, vành tai càng ngày càng đỏ.

Yến Hành Dục không rõ nguyên do: "Điện hạ?"

Kinh Hàn Chương hoàn toàn nhịn không nổi cảm giác trái tim đập liên hồi, nổi giận đùng đùng nói: "Ta liền, phi, liền nói, nếu ông ta tứ hôn ta cho người có dung mạo đẹp hơn ngươi, ta liền cưới!"

Yến Hành Dục: "..."

Kinh Hàn Chương nói xong, bản thân hận không thể tìm cái khe đất chui vào.

Hắn vô cùng không vui với cách làm của Hoàng đế, nếu hắn thật sự là đoạn tụ, không chỉ riêng hắn và Yến Hành Dục không có khả năng, còn huỷ hoại một đời nữ tử bị ban hôn kia.

Cô nương đang bình thương thế, ai lại cam tâm tình nguyện gả cho một tên đoạn tụ.

Hoàng đế bàn chuyện tứ hôn tám phần là thử hắn, nhưng Kinh Hàn Chương vẫn cực kỳ tức giận.

Lúc ấy hắn chỉ muốn thoát khỏi việc bị Hoàng đế tứ hôn, bây giờ ngẫm lại, loại lời nói thế này chỉ có tên ngốc mới nói, quá mức phóng đãng rồi.

Mà hiện tại, hắn còn lặp lại những lời đó cho Yến Hành Dục nghe.

Kinh Hàn Chương cảm thấy thẹn thùng xém chút bật khóc, đột nhiên cảm nhận được y nhét vào tay mình một khối vàng.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu.

Ánh mắt xinh đẹp như lưu ly, trong đôi con ngươi ấy phản phất như ngọn lửa sáng rực, y vui mừng nói: "Thật tốt quá rồi, toàn bộ Kinh Thành này, không có người nào đẹp hơn ta."

Kinh Hàn Chương: "..."