[Bảo Liên Đăng] Bắt Nạt Được Ta (Làm Khó Được Ta?)

Chương 26: Tứ hải long hội (6)



Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết

Dưới tán đào, mắt đẹp khép hờ, Dương Thiền vịn lấy cành hoa, đặt lại gần mặt, lẳng lặng ngửi mùi hương nhàn nhạt ấy.

Chớp mắt, nàng như trở lại buổi chiều ngày thơ ấu.

Ấm áp.

Ngọt ngào.

Đào hoa bay múa khắp trời, phụ mẫu ngồi dưới tán cây phẩm trà, từ ái nhìn ba nhi nữ, đôi khi cho nhau một ánh mắt hiểu ý, nở nụ cười thỏa mãn.

Đại ca luôn nỗ lực luyện võ, huynh ấy nói mình phải thật mạnh mẽ, vì huynh ấy là ca ca, có trách nhiệm bảo vệ đệ đệ và muội muội, biểu cảm đó thật nghiêm túc! Khi đó Nhị ca rất nghịch ngợm, vừa trêu đùa, vừa khinh thường méo miệng, nói: Ta không cần ca ca bảo vệ! Dứt lời, còn nở một nụ cười tự tin.

Ý cười hiện trên khóe môi Dương Thiền, Nhị ca khi đó cười thật thư thái.

Nếu tất cả dừng lại ở giây phút đó thì tốt biết bao?

Nếu gia đình nàng có thể hạnh phúc mãi như vậy thì tốt biết bao?

Nếu cứ luôn như vậy, có lẽ nàng sẽ không gặp Lưu Ngạn Xương?

Nhớ đến ba từ Lưu Ngạn Xương, Dương Thiền cười tự giễu, khi bị đè dưới Hoa Sơn, bao lâu nàng mới nhớ tới người tên Lưu Ngạn Xương này? Đôi khi nhớ đến cũng là vì Trầm Hương? Cho dù có nhớ tới, trong lòng cũng nhiều ít hối hận, một phàm nhân không xuất sắc, nàng lại dành hết tất cả cho hắn, thật sự đáng giá sao? Một nam nhân bình phàm như vậy, thật sự xứng với Dương Thiền nàng sao?

Nhưng suy nghĩ hối hận đó lại nhanh chóng bị nàng đè xuống đáy lòng, trước mặt Dương Tiễn, nàng biểu hiện mình không hối hận.

Bởi vì kiêu ngạo sao?

Có lẽ vậy. Dương Thiền cười khổ, trước kia nàng không hiểu, giờ cẩn thận ngẫm lại, lúc đó nàng càng giống như muốn trả thù hơn!

Thấy sự bi thương trong mắt Dương Tiễn khi nghe đáp án của nàng, nàng có cảm giác sung sướng! Vì cảm giác đó, nàng một lần lại một lần bảo Dương Tiễn mình không hối hận, nhìn ánh mắt Dương Tiễn càng ngày càng tuyệt vọng, nàng vừa khóc vừa cười, huynh muội ngàn năm, lưu lạc đến tận đây!

Mà tất cả do ai tạo ra?

Là vì Nhị ca quá vô tình? Hay là vì chính nàng quá tùy hứng?

Dưới chân Hoa Sơn, bị cầm tù 20 năm, mệt nhọc 20 năm, suy nghĩ 20 năm, nhớ nhung 20 năm, oán hận 20 năm.

Cuối cùng cũng không có kết quả.

Sau một tiếng vang lớn, Dương Tiễn bị đánh bại, Dương Thiền được cứu ra.

Tất cả đều thuận lợi, tất cả đều tốt đẹp.

Dương Thiền lại cảm thấy có phần tỉnh ra, Nhị ca sẽ thua?

Vị Thần ngạo thị tam giới kia cũng sẽ thua?

Nhưng hiện thực lại nói với nàng như vậy.

Gặp lại Lưu Ngạn Xương, tựa như đã qua mấy đời, thiếu niên lang quân ngày xưa nay tóc mai đã trắng. Tình cảm mãnh liệt khi mới gặp đã hóa thành nước thu êm ả.

Nhìn Lưu Ngạn Xương vui đến bật khóc, Dương Thiền cảm thấy thương xót cho phàm nhân này, nếu không dính dáng đến nàng, hẳn hắn sẽ không cực khổ nhiều như vậy nhỉ? Nghĩ thế, nàng cũng coi như khiến hắn mệt nhọc cả một đời. Dương Thiền lặng lẽ giấu sự khinh thường nơi khóe mắt đi. Từ nay về sau, nàng sẽ khuynh tâm tương đãi hắn, cũng coi như bồi thường cho hắn thôi!

Nghe Lưu Ngạn Xương nói câu: "Tam Thánh Mẫu! Gia đình ta cuối cùng cũng có thể đoàn tụ!", trái tim Dương Thiền co rút đớn đau, gia đình? Gia đình này là ta dùng Nhị ca thân thương nhất đổi tới đấy!

Thật sự đáng sao?

Dù đáng hay không, tất cả đều đã định.

20 năm, với thần tiên có thể sống ngàn vạn năm, nó ngắn ngủi biết bao? Chẳng qua chỉ là cái búng tay mà thôi. Nhưng lúc bị đè dưới Hoa Sơn, 20 năm ấy lại tựa như ngàn vạn năm với nàng vậy!

Không phải vì dưới Hoa Sơn tịch mịch, không phải vì tương tư Lưu Ngạn Xương mà lệ rơi đầy mặt, càng không phải vì lo lắng cho Trầm Hương mà trằn trọc khó ngủ, mà là bởi vì Nhị ca.

Vì không hiểu tại sao Nhị ca lại vô tình, khiến nàng đau khổ 20 năm!

Khi một rìu kia bổ xuống, thân xác nàng được cứu ra, nhưng tâm lại vẫn bị nhốt dưới Hoa Sơn.

Nước mắt chậm rãi lăn xuống, Dương Thiền vẫn nhắm mắt, tùy ý hạt châu lăn dài.

Tuy tất cả đều đã là quá khứ, nhưng sự áy náy với Nhị ca lại cắm sâu vào lòng, không quên được ánh mắt tuyệt vọng của Nhị ca lúc nàng tế ra Bảo Liên Đăng ở rừng hoa đào ngày ấy, không quên được ánh mắt đau thương Nhị ca nhìn nàng lúc nàng bị tù ở Hoa Sơn, không quên được ánh mắt quan tâm đã bị che giấu Nhị ca nhìn nàng lúc ở Thiên Đình, không quên được ánh mắt đau lòng của Nhị ca khi nhìn nàng ân đoạn nghĩa tuyệt với Lưu Ngạn Xương.

Đôi mắt đã cay xè, Dương Thiền vẫn cố chấp không muốn mở mắt ra, lẳng lặng chìm trong tự trách.

"Biểu muội."

"Tiểu biểu ca?" Một giọng nói nhàn nhạt vang bên tai, Dương Thiền cuối cùng cũng từ từ mở mắt đẹp, lặng lẽ lau đi vệt nước mắt, nàng quay đầu nhìn lại, là Tiểu Kim Ô! Áo giáp vàng, mái tóc đỏ lửa, ngàn năm chưa thay đổi. Nhưng thấy hắn đứng cách đó không xa, mỉm cười nhàn nhạt với mình, ký ức thoáng chốc quay lại lúc đưa Nhược Thủy về trời, đối mặt với áp lực của Thiên Đình, hắn cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu, ta phải bảo vệ biểu muội của ta. Nhớ lại tình cảnh ngày đó, trái tim Dương Thiền ấm áp, cũng nở nụ cười ấm áp với Tiểu Kim Ô.

Tiểu Kim Ô thấy giai nhân mỉm cười, bừng tỉnh, ngàn năm không gặp, hồng nhan như cũ, tóc đen váy xanh, đứng cười nhàn nhạt.

"Biểu ca, đã lâu không gặp." Dương Thiền lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, mỉm cười nói, "Hôm nay tới là có việc quan trọng gì sao?"

"Ừ. Ta hạ phàm tìm Dương Tiễn. Vừa lúc đi ngang qua, nên tới nhìn xem." Tiểu Kim Ô có vẻ xấu hổ đáp. Đào Nguyên cách Hoa Sơn không gần đâu! Tiểu Kim Ô âm thầm khinh bỉ lời nói dối dở ẹc của bản thân, nhưng cũng không thể nói rằng mình hạ phàm để thăm nàng, tiện thể đi tìm Dương Tiễn chứ?

"Tìm Nhị ca của ta? Có chuyện gì sao? Huynh ấy và Nhị tẩu đến Tây Hải tham gia Long Hội rồi." Dương Thiền tựa như không để ý, cười nói, "May mà huynh tới chỗ ta trước, không thì phải mất công chạy một chuyến rồi."

"Đúng vậy. May thật!" Tiểu Kim Ô thấy Dương Thiền chưa phát hiện, vội chuyển chủ đề, "Biểu muội thường ở Hoa Sơn, không biết đã từng nghe đến Hắc Y Vương chưa?"

"Hắc Y Vương?" Dương Thiền kinh ngạc, "Là ai vậy? Sao ta chưa bao giờ nghe nhắc tới!"

"Hắc Y Vương, 4000 năm trước, không biết vì sao lại dẫn các yêu nghiệt hạ giới tấn công Thiên Đình, lúc ấy là... Là Dao Cơ cô cô suất quân bắt nó, bệ hạ áp nó dưới Hoa Sơn. Không lâu trước đây, Trầm Hương bổ Hoa Sơn cứu muội ra, Hắc Y Vương cũng nhân cơ hội trốn thoát." Tiểu Kim Ô dừng một lát, "Lần này ta hạ phàm là vì muốn tìm Dương Tiễn hỗ trợ bắt Hắc Y Vương lại, trong tam giới, có lẽ chỉ có mình Dương Tiễn mới có năng lực này."

"Là Thiền Nhi không phải." Dương Tiễn thở dài, "Nếu không phải do Thiền Nhi tùy hứng, Hắc Y Vương kia cũng sẽ không chạy thoát. Lần này Thiền Nhi đã làm liên lụy chúng sinh tam giới, liên lụy Nhị ca."

"Biểu muội... Ta... Ta không có ý đó!" Tiểu Kim Ô vội vàng muốn giải thích, lại ăn nói vụng về, không biết phải an ủi Dương Thiền thế nào.

"Tiểu biểu ca không cần giải thích! Thiền Nhi hiểu mà." Dương Tiễn cười, "Tiểu biểu ca, vào nhà ngồi đi, uống ly trà, đừng đứng bên ngoài."

"Nương!"

"Trầm Hương!" Dương Thiền nghe tiếng nhìn qua, ôn nhu nói, "Sao con đã về rồi? Đây là biểu cữu của con! Mau tới bái kiến!"

"Bái kiến biểu cữu!"

Tiểu Kim Ô nhìn thiếu niên đang cúi đầu bái kiến mình, khuôn mặt non nớt, mày kiếm mắt đen, trừ mái tóc đen, lại cực kỳ giống bản thân lúc thiếu thời, "Mau đứng lên." Tiểu Kim Ô bỏ qua trầm tư, mỉm cười tiến lên kéo Trầm Hương dậy, "Để biểu cữu xem nào.". Truyện Phương Tây

"A! Nóng quá!"

"Xin lỗi!" Tiểu Kim Ô luống cuống thu tay về, áy náy hỏi, "Không sao chứ?"

"Trầm Hương! Con không sao chứ? Để nương xem!" Dương Thiền bên cạnh xem xét miệng vết thương của Trầm Hương trước, cũng an ủi Tiểu Kim Ô, "Tiểu biểu ca đừng lo! Việc nhỏ mà thôi!"

"Biểu cữu, Trầm Hương không sao!" Trầm Hương tuy đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn an ủi Tiểu Kim Ô, "Biểu cữu đừng tự trách! Trước đây ta còn bị thiêu trong Cửu Long Thần Hỏa Tráo năm canh giờ lận cơ! Vết thương nhỏ này không hề gì đâu!" Cứ nhớ tới mấy lão già Thái Ất, Trầm Hương lại rùng mình.

"Còn không biết xấu hổ nói ra à!" Dương Thiền sủng nịch vỗ đầu Trầm Hương, "Nếu không phải Thập Nhị Kim Tiên hạ thủ lưu tình, mạng nhỏ của con còn chắc! Lần sau thấy họ, trốn xa được bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu!"

"Kẻ ngốc mới tới gần họ đấy!" Trầm Hương le lưỡi, "Không hiểu sao cữu cữu lại có sư phụ như vậy!"

"......"

"......"

Tiểu Kim Ô nhìn mẫu tử Dương Thiền và Trầm Hương nói chuyện, thầm cảm thán, thiếu nữ áo xanh năm đó giờ đã là mẫu thân của người ta. Vậy nàng thì sao? Có phải đã sớm tìm lang quân khác rồi không? Nhớ tới nữ tả áo đỏ tính tình tựa như liệt hỏa, Tiểu Kim Ô lại thần thương, Thính Tâm, nàng có khỏe không? Cúi đầu cười cô đơn, ta buông tay nàng, hẳn là đúng?

"Tiểu biểu ca, ta phải bôi thuốc cho Trầm Hương, chúng ta vào nhà đi!" Biểu cảm cô đơn của Tiểu Kim Ô rơi vào mắt Dương Thiền, vẻ mặt này khiến nàng bỗng thấy đau lòng, cuống quýt áp suy nghĩ rối ren trong lòng xuống, nàng nói.

"Nếu Dương Tiễn không ở đây, qua một thời gian nữa ta lại tới tìm hắn. Biểu muội nếu gặp thì chuyển lời giúp ta một tiếng." Tiểu Kim Ô đang trầm tư bị đánh thức, có chút xấu hổ, vội vàng cáo từ, "Trầm Hương nghỉ ngơi cho khỏe nhé! Ta đi về trước."

"Ơ, sao tiểu biểu cữu lại đi rồi!" Trầm Hương còn chưa kịp mở miệng giữ Tiểu Kim Ô lại thì người đã đi mất, cậu quay đầu nhìn mẫu thân, "Nương, nương có phát hiện biểu cữu rất giống cha con không?"

"Đừng nói bậy! Mau vào phòng!"

"Con có nói bậy đâu?"

Dương Thiền đỡ Trầm Hương vào phòng, bỗng quay đầu nhìn hướng Tiểu Kim Ô rời đi, tựa như nghĩ đến gì đó, thở một hơi thật dài. Có lẽ có một số người, có một số việc, bỏ lỡ là thật sự bỏ lỡ...