Bảo Mẫu À, Mình Yêu Nhau Nhé!

Chương 71: Bảng Điểm Của Dâu Tây và Dưa Hấu



Anh hai ơi, giờ trưa rồi sao cha chưa về?

- Chắc trưa nay cha không về

- Hỗng chịu, cha không về ai chơi với em

Biết cha Huy không về Dâu Tây nhõng nhẽo, dụi đầu vào người cô đưa mắt làm nũng với anh hai Dưa Hấu, cậu bé dịu dàng nhìn em gái:

- Bé cưng ngoan, em chơi với anh hai và cô Vy được không?

Trong lúc này, cô thấy được sự dịu dàng trong mắt Dưa Hấu dành cho Dâu Tây. Có lẽ Dâu Tây là bảo bối yêu quý nhất của Dưa Hấu, cô cười nhẹ, bẹo cái má phúng phính của Dâu Tây trách yêu:

- Dâu Tây hư nha. Để cha đi làm, bé cưng chơi với cô và anh hai Dưa Hấu nha, được không em bé ngoan?

- Dạ, Dâu Tây là em bé ngoan mà.... hi hi

Dâu Tây cười tươi, nói lộ cả cái má lún đồng tiền nhỏ hai bên nhìn cực kỳ đáng yêu. Dâu Tây vò vò cái bụng lép xẹp của mình vùi đầu vào lòng cô thì thầm nhỏ to:

- Cô Vy ơi, sáng giờ Dâu Tây bị bỏ đói, cô nấu mì cho Dâu Tây ăn được không?

Tường Vy cười nhìn bé con rồi lại mắng yêu:

- Dâu Tây của cô bị bỏ đói à? Tội nghiệp thật, vậy lúc sáng bạn nhỏ nào ngồi cạnh anh Dưa Hấu ăn hết cả tô phở vậy ta?

Bé con biết nói dối bị cô nói trúng, mặt đỏ ửng tỏ vẻ ngại ngùng, hối lỗi. Tường Vy cười thầm trong bụng " ha ha cái con bé thật đáng yêu cái gì mà bị bỏ đói chứ, nói cứ như mình là mẹ " ghẻ " ức hiếp con chồng vậy nè, nó là con ruột của mình mà? ", cô nhanh chóng dẹp cái suy nghĩ vớ vẩn đó nghe ra khỏi đầu mình.

- Ok, con đi nấu mì cho con và anh hai ăn nha, cô cháu mình mau xuống bếp. Let's go!

Cô cùng hai bé nhỏ xuống bếp, cô để hai bé trên bàn ăn, đi vào khu bếp mặc tạp dề và hỏi hai bé con.

- Tụi con muốn ăn mì gì?

- Dạ cho anh em tụi con hai tô mì trứng.

Tiếng Dâu Tây trong trẻo vọng vào.

- Ok, đợi cô một tí nha hai vị khách tí hon.

Cô bắt tay vào lông mày cho bọn nhỏ, vừa nấu vừa quan sát vật dụng làm bếp, phòng bếp sang trọng thoáng mát, đầy đủ các dụng cụ làm bếp sạch sẽ, đắt tiền.

Nhìn không gian bếp tuyệt vời như thế này làm cô nổi hứng rất muốn làm bánh.

Một lúc sau cô bưng hai tô mì ra bàn ăn, cùng hai ly nước ép trái cây, cởi tạp dề ra cô nói:

- Hai con ăn thử xem có vừa miệng không? Nếu chưa vừa ý thì nói cô sẽ nấu lại cho.

Hai bé cưng nhìn hai tô mì trứng vô cùng ngạc nhiên vì cách trang trí rất giống mẹ Vy ngày trước hay làm.

Mì được làm từ rau củ có màu xanh được nằm chìm phía dưới tô, giữa tô mì có hai quả trứng được luộc một quả có hình mặt trăng và một hình mặt trời nằm cạnh nhau, xung quanh là những miếng cà rốt được khắc tỉ mỉ hình các con vật ngộ nghĩnh.

Dưa Hấu liền cầm đũa gắp một sợi mì, một miếng cà rốt, một ít trứng cho hết vào muỗng cùng một ít nước súp cho vào miệng, nhai được một lúc nước mắt cậu bắt đầu tuôn rơi, trong đầu cậu bây là hình ảnh của mẹ Vy của mình.

Dâu Tây và Tường Vy nhìn Dưa Hấu khóc cô vội vàng hỏi:

- Sau vậy Dưa Hấu con có chỗ nào không khỏe à? Tại sao con lại khóc, con nói cô nghe được không? Con đừng làm cô sợ.

- Anh hai bị sao vậy?

Dưa Hấu vội lau nước mắt rồi nhìn Tường Vy nói:

- Cô Vy con không sao, cô yên tâm

Cậu bé nhìn em gái, cười:

- Anh hai khóc một tí vì món ăn này rất ngon, rất giống mẹ Vy nấu làm anh hơi nhớ mẹ Vy của chúng ta.

Tường Vy nghe con trai nói trái tim đau nhói, cô muốn ôm cậu bé vào lòng và nói: " Mẹ chưa chết! Mẹ là mẹ Vy của con, mẹ rất nhớ con. Nhưng làm vậy có ổn không đối với một đứa trẻ mới bảy tuổi? Thằng bé có tin và chấp nhận cô không? vì cả khuôn mặt cô đã thay đổi hoàn toàn? "

- Cô Vy ơi! Cô đút cho con ăn nha?

Giọng nói trong trẻo của Dâu Tây đã kéo cô về hiện tại, cô quay sang nhìn cô bé đang đưa cặp mắt to tròn, làm nũng làm cô không thể từ chối nên đành đút cho cô bé ăn. Đúng là cô không thể thắng nổi cô con gái này.

Vừa đút cho Dâu Tây được một muỗng thì cô bé giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô:

- Cô Vy nấu ăn rất ngon nhưng vẫn chưa có ngon như mẹ con, từ nay cô nấu cho hai anh em con ăn thường xuyên nha.

- Uhm

Cô cười tươi nhìn Dâu Tây lém lỉnh, rồi lại quay sang nhìn Dưa Hấu đang ăn một cách chậm rãi, cô hỏi:

- Dưa Hấu, không vừa miệng con sao? Hay cô làm lại món khác cho con nha?

... - Không cần, vậy được rồi....

Đối với cậu bé là cô nấu rất ngon, rất hợp với khẩu vị của mình nhưng càng ăn lại càng thấy nhớ mẹ, mà mẹ lại không thể trở về bên cạnh nên cậu cảm thấy rất buồn.

Dưa Hấu nhìn cô rồi nhìn em gái không nói gì, cậu thấy hôm nay là ngày Dâu Tây nói nhiều, cười nhiều nhất. Cô em gái đáng yêu của cậu đã trở về sau những ngày buồn bã, làm lòng cậu cũng cảm thấy rất vui.

Từ cái ngày mẹ Vy đã chính thức rời bỏ cha Huy và hai anh em cậu thì Dưa Hấu đã không còn biết cười rồi, nhưng khi thấy nụ cười không vướng bụi trần của cô thì lòng cậu ấm hẳn.

Cô thật giống một người mẹ chăm con thật sự, không màng tới sự lạnh nhạt của cậu mà vẫn tươi cười dịu dàng nói nhỏ nhẹ nhưng cậu không muốn đặt lòng tin của mình sai chỗ, cậu phải chắc chắn rằng cô không giả tạo như những cô bảo mẫu trước nên cậu đành phải tự mình điều tra.

Đang ăn thì Dâu Tây lên tiếng:

- Cô ơi một lát cô chơi ghép hình với Dâu Tây nha, mình chơi tới khi nào chán thì thôi nha cô.

- Chụtttttt!.... Rồi tiểu cô nương ạ, em sẽ chơi với chị được chưa?

Cô cười tươi hôn chụt vào má của Dâu Tây, làm cô bé thích thú cười khanh khách.

Dưa Hấu nhìn hai người cười nhẹ, mà nụ cười này không một ai thấy được....

Ăn mì xong, cả ba cô cháu đi lên phòng, cô đem bộ ghép hình ra chơi tới tận chiều chồng sợ ngập tràn tiếng cười vui vẻ.

Vừa đến giờ tan làm Minh Huy rất nhanh đã có mặt ở nhà cùng con ăn tối, chuyện cô tự ý chuyển nhà không nói trước với anh, thì anh cũng không nói gì, vì đối với anh hiện tại dù có ở nhà nào cũng không quan trọng chỉ cần có cô và hai con là đủ rồi.

Sau khi cả gia đình ăn tối xong, cả nhà cùng lên phòng anh kiểm tra bài tập cho hai con, đến khi cô nhìn thấy sách học của hai bé, cô vô cùng ngạc nhiên về trình độ học vấn của chúng, tuy là song sinh nhưng năng lực học trên lệch nhau rất rõ ràng Dâu Tây thừa hưởng IQ học " dốt " của Tường Vy nên cô bé học tệ hơn anh trai Dưa Hấu rất nhiều vì Dưa Hấu được thừa hưởng IQ thông minh của Minh Huy, nhưng so với bạn cùng tuổi bé con cũng xem là học rất giỏi nha.

Theo đúng tuổi học thì bảy tuổi hai con sẽ học lớp hai nhưng sách của Dâu Tây đang học là của chương trình lớp năm rồi, còn Dưa Hấu là chương trình lớp bảy.

Cô nhìn bảng điểm của hai con tất cả các môn đều là những con số mười to tròn, đỏ chót.

Minh Huy vốn dĩ cũng không ép chỉ để còn tự học, dù chúng có mê chơi ở lại lớp cũng chẳng sao vì chúng đã học chương trình trước tuổi rồi mà tuổi thơ của hai con anh cũng quá nhiều thăng trầm rồi.

Khi ba cha con đang cùng nhau học bài, cô cũng rảnh rỗi lên mạng tìm hiểu về ngôi trường hai con theo học.

Đó là một ngôi trường không biết miêu tả như thế nào ngoài ba chữ " Quá Tuyệt vời ", từ trang thiết bị phục vụ cho việc học, đến phòng học, thầy cô,...... tất cả đều là tốt nhất nên cái giá phải trả cho những năm học cũng không hề rẻ, giá cả thuộc dạng siêu đắt đỏ.

Ở ngôi trường này việc học sinh học một năm nhảy lên hai, ba lớp học trước tuổi cũng là việc vô cùng bình thường, những học sinh đó sẽ có lớp học riêng, giáo viên riêng dạy theo chương trình riêng theo năng lực cho các học sinh, nên mới có chuyện hai anh em Dưa Hấu và Dâu Tây phải học khác lớp nhau.

Xem ra ngày đầu tiên cô được ở bên cạnh hai con cũng không quá tệ mà là rất vui, chúng cho cô rất nhiều sự bất ngờ, so với những gì cô lo lắng trước khi đến đây đều là dư thừa.

...*****************...

Một tuần sau.

..." Cô dạy em, bài thể dục buổi sáng...

...Một, hai, ba bốn hít thở, hít thở...

... Một tay, giơ cao lên trời...

...Hai tay giang ngang bờ vai...

...Ba song song trước mặt...... "...

Tiếng chuông báo thức của cô reo in ỏi. Cô với tay lên đầu giường nhấn nút tắt điện thoại, tay che miệng ngáp một cái thật dài.

Theo thói quen cô cầm remote bấm nút mở ti vi để nghe các tin tức mới nhất. Cô đứng dậy đi ra cửa sổ, mở rèm cửa ra, một vườn hoa hướng dương trước mắt cô như nở rộ.

Hoa hướng dương cũng là một trong những loài hoa mà cô rất thích, hoa luôn hướng về phía mặt trời, thủy chung và sâu sắc.

Một tuần qua công việc của cô vẫn vậy, vẫn chăm sóc tốt cho hai cục cưng và cả hai anh em ngày một thích cô, mọi thứ đều theo chiều hướng tốt đẹp.

Cô cười vui vẻ hài lòng. Hôm nay là ngày cuối tuần cô hứa với hai con là cô sẽ dẫn chúng đi trung tâm thương mại, nhìn đồng hồ trên bàn, cô liền lấy đồ đi vào toilet vệ sinh cá nhân tắm rửa, chợt điện thoại cô reo.... Tường Vy mặc vội chiếc váy vào, chạy nhanh ra bắt điện thoại.

- Alô Tường Vy xin nghe

- Là anh đây vợ.

Giọng nói dịu dàng quen thuộc pha lẫn sự mệt mỏi của anh vang lên làm cô giật mình. Cả tuần nay hình như đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho cô, hôm đó anh về nhà chỉ lấy một số giấy tờ cá nhân rồi ôm cô nói là mình cần phải bay sang nước N gấp để xử lý công việc vài ngày, vậy mà anh đã đi đến một tuần.

- Dạ, anh gọi cho em có việc gì không?

- Không có gì mọi chuyện cũng gần ổn rồi, anh gọi vì nhớ em và con lắm, anh sẽ cố gắng về nhà sớm với ba mẹ con em

Anh mệt mỏi kéo lỏng caravat, dựa vào ghế nghe điện thoại.

- Dạ chồng yêu! Em và con cũng rất nhớ anh, nếu bên đó anh có khó giải quyết nhớ gọi điện về cho em để, em nhờ người nhà bên ấy giúp anh.

- Uhm anh biết rồi, hai con ở nhà có ngoan không vợ?

- Dạ hai con ngoan lắm, anh đừng lo, tụi nhỏ rất tốt. À anh muốn gặp và nói chuyện với hai con không?

- Không cần, vài ngày nữa anh về rồi. Anh cũng có thể gọi nói chuyện trực tiếp với các con, giờ tụi nhỏ đều có điện thoại riêng mà.

- Dạ, bên đó giờ cũng khuya rồi anh mau tắm rồi đi ngủ sớm đi, em giờ qua phòng gọi hai con dậy ăn sáng rồi còn dẫn con đi trung tâm thương mại.

- Uhm, ba mẹ con em đi nhớ cẩn thận đó

- Vâng! Thưa anh chồng già của em