Bảo Mẫu Ma Thú

Chương 10: Ngày bất thường



...Sáng hôm sau...

Một ngày mới bắt đầu, U Minh Thú đã dậy từ sớm và ra khỏi hang, còn Nhiếp Minh Nguyên vẫn ngủ nướng ở trong động.

U Minh Thú: KIM GIÁC TÊ!!! ( truyền âm)

Kim Giác Tê: ( đang say giấc nồng trong hang động toàn là kim loại bạc) ( giật mình tỉnh giấc, nhận lệnh chạy tới chỗ U Minh Thú)

Kim Giác Tê: ( tới nơi, thở hỗn hển) DẠ LÃO ĐẠI. CÓ VIỆC GÌ CHỈ BẢO.

U Minh Thú: TỪ GIỜ TA GIAO CHO NGƯƠI VIỆC CHĂM NOM THẰNG NHÓC ĐÓ. CỨ ĐỂ TIỂU TỬ ẤY TẬP LUYỆN. KHÔNG ĐƯỢC LƠ LÀ.

Kim Giác Tê: (⁠●⌓●⁠) Ý LÃO ĐẠI LÀ SAO? TÔI VẪN CHƯA HIỂU? LÃO ĐẠI ĐÂY LÀ MUỐN BỎ CHÚNG TÔI Ở LẠI ĐÂY SAO? CÒN NHIẾP TIỂU ĐỆ THÌ SAO? ĐỪNG MÀ, ( nước mắt dàn dụa) LÃO ĐẠI ĐỪNG BỎ RƠI CHÚNG TÔI Ở CÁI CHỐN RỪNG NÀY MÀ..⁠·⁠´⁠¯⁠`⁠(⁠>⁠▂⁠<⁠)⁠´⁠¯⁠`⁠·⁠.

U Minh Thú: NÍN! (⁠ʘ⁠言⁠ʘ⁠╬⁠) NGƯƠI NGHĨ CÁI QUÁI GÌ XA THẾ? TA CÒN CHƯA THỰC HIỆN LỜI HỨA VỚI ĐÁM NGƯỜI CÁC NGƯƠI MÀ?

Kim Giác Tê: { Ủa z hạ } (⁠ ⁠;⁠∀⁠;⁠)

U Minh Thú: HAIZZ. TA CHO ĐI LÀM MỘT SỐ VIỆC THÔI, PHẢI MẤT VÀI NGÀY. TRONG THỜI GIAN ĐÓ NGƯƠI CHĂM SÓC TIỂU NGUYÊN NGUYÊN. RÕ CHƯA!

Kim Giác Tê: DẠ RÕ, THƯA LÃO ĐẠI. (⁠^⁠~⁠^)⁠ゞ

U Minh Thú: MÀ, TẬP LUYỆN NHIỀU QUÁ CŨNG KHÔNG TỐT, NHỚ XEN KẼ VIỆC NGHỈ NGƠI HỢP LÝ. NẾU TIỂU NGUYÊN NGUYÊN MUỐN ĐI CHƠI THÌ CỨ CHO NÓ ĐI, NHƯNG CHỈ 1 NGÀY TRÊN 1 TUẦN THÔI ĐẤY.

Kim Giác Tê: ĐÃ RÕ { Dù gì ta cũng từng chăm sóc Nhiếp tiểu đệ chung với lão đại nhà ngươi mà } (⁠˘⁠・⁠_⁠・⁠˘⁠)

U Minh Thú: NGƯƠI ĐI GỌI KIM HẦU VƯƠNG TỚI ĐÂY LUÔN ĐI.

Kim Giác Tê nhận lệnh, chạy đi gọi Kim Hầu Vương. U Minh Thú vào trong hang gọi Nhiếp Minh Nguyên dậy:

U Minh Thú: ( hít một hơi thật sâu) ( hét to) DẬY ĐÊÊÊÊÊÊÊÊÊ........ÊÊÊÊÊ................. ( hang động xảy ra rung chấn, chim chóc quanh đấy giậc mình tỉnh luôn)

Nhiếp Minh Nguyên: (⁽⁠⁽⁠ ⁠⁰⁠ ⁠⁾⁠⁾⁠ ⁠Д⁠ ⁠⁽⁠⁽⁠ ⁠⁰⁠ ⁠⁾⁠⁾⁠) CÁI GÌ ZẬY? CÓ KẺ ĐỘT NHẬP HẢ? ( hoàng hồn khi bất ngờ dậy)

U Minh Thú: MẶT TRỜI LÊN ĐỈNH RỒI KÌA. CÒN NGỦ NƯỚNG Ở ĐÓ. ĐI TẬP LUYỆN TIẾP ĐI.

Nhiếp Minh Nguyên: OÁP ~~~ÁP ~ GỌI NGƯỜI TA CŨNG CẦN GÌ TO TIẾNG ĐẾN THẾ. ( ra khỏi hang, nhìn mặt trời) MÈO THÚI! MỚI CANH MÃO THÔI MÀ? MẶT TRỜI LÊN ĐỈNH CHỖ NÀO HẢ?

Kim Giác Tê: ( vừa tới nơi, bên cạnh có Kim Hầu Vương) ĐỆ SAO ĐẤY? MẤT NGỦ À? UỂ OẢI THẾ KÌA?

Kim Hầu Vương: NHÌN NGƯƠI KHÔNG KHÁC GÌ GẤU TRÚC VẬY. HAHAHAHA 🥴🥴🥴

Nhiếp Minh Nguyên: ( dụi mắt) TA MỚI NGỦ DẬY THÔI MÀ. GẤU TRÚC GÌ Ở ĐÂY.

U Minh Thú: CHẤN CHỈNH LẠI ĐI.

U Minh Thú: CỞI ÁO RA NHÓC. ĐƯA CÁI LƯNG CỦA NGƯƠI ĐÂY.

Nhiếp Minh Nguyên: HẢ (⁠ ⁠╹⁠▽⁠╹⁠ ⁠) ( không hiểu chuyện gì nhưng vẫn quay ra sau lưng cởi áo ra)

Kim Giác Tê: CHU CHOA 😗

Kim Hầu Vương: ( tay che miệng) WAOOO 🙊

U Minh Thú: THÂN HÌNH SĂN CHẮC ĐẤY. CHẮC THỊT NGON LẮM NHÒ.

Nhiếp Minh Nguyên: ( thân thể 6 múi, cơ bắp cuồn cuộn, nét nào ra nét nấy) [ đừng nghĩ bậy bạ nha, thằng bé mới 9 tuổi thôi đấy 🌝 ] DĨ NHIÊN, KHÔNG UỔNG CÔNG TẬP LUYỆN BAO LÂU NAY. ( ngẫm lại câu nói của U Minh Thú) E BẬY NHA☠️

U Minh Thú: ĐÙA NGƯƠI CHÚT THÔI, TA THÍCH THỊT NON MỀM HƠN. CƠ KHÔNG DAI NHÁCH À.( trên tay cầm một cây cọ, mực trên cọ có màu kim quang)

Nhiếp Minh Nguyên: { Nói như thế là ý gì? Bộ nó từng ăn thịt người rồi à? }

U Minh Thú: NGỒI IM ĐÓ ( lấy cọ vẽ trên lưng Nhiếp Minh Nguyên 1 chữ " 血", chữ phát sáng rồi ăn vào cơ thể cậu nhóc)

U Minh Thú: XONG RỒI ĐẤY. KHOÁC ÁO VÔ ĐI.

Nhiếp Minh Nguyên: NGƯƠI VIẾT CÁI GÌ TRÊN NGƯỜI TA VẬY?

U Minh Thú: CHẲNG CÓ GÌ NHIỀU. NGƯƠI THEO HAI NGƯỜI ĐÓ TẬP LUYỆN ĐI. ( quay lưng)

Nhiếp Minh Nguyên: NGƯƠI ĐI ĐÂU ĐẤY?

U Minh Thú: VIỆC CỦA TA, QUAN TÂM CHI. ( cưỡi mây bay đi)

Nhiếp Minh Nguyên: NGƯỜI GÌ ĐÂU MÀ KÌ QUẶC.

Kim Giác Tê: TA ĐI THÔI NHIẾP TIỂU ĐỆ.

Kim Giác Tê: ĐỂ TA ĐƯA ĐỂ LÀM QUEN VỚI YÊU THÚ KHÁC TRONG RỪNG. DÙ SAO CHỈ CÓ HAI TA THÔI THÌ CŨNG KHÔNG PHÁT TRIỂN GÌ NHIỀU.

Nhiếp Minh Nguyên: YÊU THÚ? TOÀN BỘ Á?

Kim Giác Tê: Ừ. ĐỆ Ở ĐÂY CŨNG LÂU RỒI, KHU RỪNG NÀY CHẲNG QUA CHỈ LÀ CHỖ NGỦ CỦA LÃO ĐẠI THÔI, VẪN CÒN NƠI KHÁC CÁCH ĐÂY KHÔNG XA. ĐỆ ĐƯỢC LÃO ĐẠI GIÁM KĨ QUÁ, NÊN KHÔNG BIẾT LÀ ĐÚNG RỒI. ( cõng Nhiếp Minh Nguyên trên lưng và đi)

Kim Giác Tê: ( vừa đi vừa giới thiệu cho Nhiếp Minh Nguyên) ĐỐI VỚI LOÀI NGƯỜI BÊN NGOÀI, ĐÂY LÀ CẤM ĐỊA, KHÔNG DÁM BƯỚC VÀO, LÃO ĐẠI CẦM ĐẦU TOÀN BỘ YÊU THÚ Ở CẤM ĐỊA NÀY. RA KHỎI KHU RỪNG CÓ MỘT BÃI BIỂN CŨNG LÀ ĐỊA BÀN CỦA LÃO ĐẠI. CẤM ĐỊA NÀY TƯỞNG NHỎ CHỨ CŨNG RỘNG LẮM ĐẤY.

Nhiếp Minh Nguyên: TOÀN BỘ YÊU THÚ Ở ĐÂY ĐỀU LÀ THUỘC HẠ CỦA MÈO THÚI SAO?

Kim Hầu Vương: ( đang bay trên cao) ĐÚNG VẬY. CHẲNG QUA LÃO ĐẠI SỢ BỌN TA LÀM CHUYỆN MỜ ÁM VỚI NGƯƠI NẾU LÃO ĐẠI ĐI XA KHỎI ĐÂY, NÊN MỚI KHÔNG CHO TẤT CẢ BỌN TA BIẾT CON NGƯỜI NHÀ NGƯƠI CÓ Ở CẤM ĐỊA NÀY.

Nhiếp Minh Nguyên: ( nhìn lên, thấy Kim Hầu Vương đang lượn lờ trên đầu mình) MÁ ƠI! CON KHỈ ĐỘT BIẾT BAY KÌA! (⁠ノ⁠*⁠0⁠*⁠)⁠ノ

Kim Hầu Vương: TA LÀ VƯỢN BAY, MÉO PHẢI KHỈ ĐỘT.💢💢💢

Ba người vừa đi vừa cười đùa, lát sau họ ra khỏi khu rừng. Nhiếp Minh Nguyên ngỡ ngàng khi gặp được các yêu thú đang ở đây. Có khỉ, chuột, trăn... còn có cả sư tử, bồ nông... Tất cả đều có mặt.

Kim Giác Tê: CÒN VÀI NGƯỜI DƯỚI BIỂN NỮA. KHI NÀO TẬP Ở ĐÓ TA GIỚI THIỆU HỌ CHO ĐỆ. TỪ GIỜ TA SẼ GIÁM SÁT ĐỆ LUYỆN TẬP, TRONG LÚC LÃO ĐẠI ĐI VẮNG.

Nhiếp Minh Nguyên: ( nhìn những ánh mắt hầm hầm sát khí, có chút sợ) { Mệt rồi đây }

.......

.......

.......

...Còn tiếp...