Bảo Mẫu Ma Thú

Chương 17: Thanh kiếm rỉ



Ông lão mới thất thần có vài giây, mà đã không thấy U Minh Thú đâu nữa. Nhìn lại, Y đã bám theo Kim Giác Tê, chỉ cách cậu nhóc 2/3 chặng đường, trong khi đó họ chỉ mới đi hơn nữa hòn đảo, còn phải chạy qua một vách núi cao. Dãy núi ngăn cách giữa hòn đảo, chia nó ra thành hai phần phía Nam và Bắc, thôn làng nằm ngay đầu phía Bắc hòn đảo, Bạch Thiên Sơn ở tận cuối phía Nam. Cấm địa bao trọn phần giữa, chiếm hết 3/5 hòn đảo. Trừ một nơi ra.

Thế mà, chỉ với vài giây ngắn ngủi, U Minh Thú đã đi hết 1/3 phía Bắc của cả hòn đảo. Quá nhanh rồi.

- CÒN ĐỨNG NGÂY RA ĐÓ! MAU CẢN NÓ LẠI - Ông lão tát vào mặt mà trấn tỉnh tinh thần - NÓ SẮP ĐUỔI KỊP HỌ RỒI.

Lão vận toàn lực, tiến thẳng về phía U Minh Thú đã đi được nữa chặng, trong khi Kim Giác Tê mới mon men tới vách núi. Lão ta chặng ngay trước mặt Y. Đây là lần đầu tiên ông lão phi hành nhanh đến thế. Chính bản thân ông ta cũng không ngờ. Thấy con quái vật sắp dí tới nơi, Ông dùng thổ thuật, tạo nên vài ngọn đồi nhỏ chắn ngang con đường đi.

- DÙ SAO TA CŨNG LÀ CHƯỞNG MÔN CỦA MỘT PHÁI. VÀ TA ĐÃ ĐẠT CẤP HOÁ THẦN ĐỈNH PHONG. NGƯƠI RẤT MẠNH. NHƯNG CŨNG CHỈ DỪNG Ở ĐÂY THÔI.

Nhưng giây sau vả ngay giây trước. U Minh Thú vận sức, ngọn lửa bao trùm lấy cơ thể, hiện lên hình ảnh phần đầu của một con mãnh hổ đang gầm hét, lao thẳng và phá vỡ thế trận của ông.

Pháp trận bị phá, U Minh Thú dồn ma lực vào chân trước, bao phủ lượng ma khí đen ngòm, vả thẳng mặt ông lão sang một bên.

Đòn đánh bất ngờ, ông lão không kịp phòng bị, ăn trọn một đòn trực diện, thổi bay ra xa, thương thế rất nặng. Ông gượng dậy, lấy ra đan dược để phục hồi vết thương mà uống, nhưng ma khí trên miệng vết thương đang cản trở khả năng phục hồi.

Bỏ qua ông lão, U Minh Thú tiếp tục tiến thẳng, như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả, trong khi đó, Kim Giác Tê chỉ mới vượt qua ngọn đồi, đang thở dốc dưới chân núi, rồi tiếp tục hành trình.

Về phía Nhiếp Minh Nguyên và Kim Giác Tê, sau khi vượt qua ngọn núi, Tê nghỉ chân một lát, bản thân Tê chưa bao giờ phải chạy một mạch từ điểm đầu đến cuối hòn đảo với tốc độ nhanh như vậy cả. Nhưng để đảm bảo an toàn cho Nhiếp tiểu đệ, Tê tiếp tục chạy tiếp.

- NGHỈ NGƠI MỘT LÚC NỮA ĐI. KIM GIÁC CA CA. - Nhiếp Minh Nguyên lo lắng - CHÚNG TA ĐÃ CÁCH XA THÔN LÀNG LẮM RỒI. KHÔNG BIẾT MỌI NGƯỜI Ở ĐÓ CÓ GẶP NGUY HIỂM GÌ

KHÔNG.

- ĐỆ ĐÂY LÀ XEM THƯỜNG YÊU THÚ BỌN TA RỒI - Kim Giác Tê thở đều - CHO ĐẾN KHI TỚI BẠCH THIÊN SƠN, THÌ ĐỆ CÓ THỂ AN TÂM NÓI CHUYỆN.

Nhiếp Minh Nguyên nắm chặt thanh trường kiếm, lo lắng cho mọi người trong thôn, cậu nhóc lúc này có chút nhớ U Minh Thú. Những ngày ở bên cạnh Y, dù toàn bị trêu chọc, nhưng cậu chưa từng phải lo sợ bất kì điều gì, như thể sau lưng luôn có một chỗ dựa vững chắc, và an toàn vô cùng.

Kim Giác Tê tiếp tục hướng về Bạch Thiên Sơn. Bổng nhiên, thanh trường kiếm lay động, rất dữ dội, mãnh liệt, như phản ứng ra điều gì.

Nhiếp Minh Nguyên: ( thanh kiếm run lên) KIM GIÁC CA CA, THANH KIẾM ĐANG PHẢN ỨNG NÀY.

Kim Giác Tê: ( vừa chạy vừa nhìn sang)!!!!

Thanh kiếm vừa ở trên tay, bổng chốc bay lên, hướng về phía thôn làng.

Nhiếp Minh Nguyên: TẠI SAO NÓ LẠI BAY VỀ HƯỚNG ĐÓ? KHÔNG LẼ MỌI NGƯỜI ĐÃ XẢY RA CHUYỆN KHÔNG LÀNH!

Kim Giác Tê: ĐỆ ĐỪNG NGHĨ NHIỀU. VIỆC TRƯỚC MẮT CỦA CHÚNG TA LÀ ĐẾN BẠCH THIÊN SƠN. ĐẾN NƠI TA CÓ THỂ GỌI CỨU VIỆN.

Nói chỉ là để an ủi, nhưng Kim Giác Tê hiểu rõ người ở Bạch Thiên Sơn sẽ không chấp nhận lời cầu cứu của một con yêu thú. Nhưng chỉ còn cách đó, chỉ cần để Nhiếp Minh Nguyên ở cạnh đó thôi cũng đủ rồi, dù gì bản thân Tê cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào thanh kiếm rỉ sét mà ông lão đưa cho cậu nhóc. Một thanh kiếm rỉ.

Thanh kiếm cứ bay thẳng về một nơi vô định.

.......

.......

.......

...Còn tiếp...