Bao Nuôi Người Yêu Cũ

Chương 8: Cô ấy là ai?(1)



Với ít thức ăn trong tủ lạnh, Bình An đành chiên trứng thập cẩm, lấy mấy lát bánh mì đặt vào lò vi sóng hâm nóng. Tầm mười phút sau, cô dọn thức ăn lên bàn, toan ra phòng khách gọi Gia Vũ nhưng bước chân liền khựng lại, cô giật mình nhìn anh đã đứng tựa lưng vào cửa từ lúc nào. Anh đưa mắt nhìn lướt qua cô một giây, thân thể khẽ động từ từ tiến đến bàn ngồi xuống.

Bình An vội đưa thức ăn đến trước mặt anh, còn cô không ngồi theo mà đến kệ bếp rửa chảo.

Gia Vũ nhìn đĩa trứng vàng ươm có mấy lát hành tây và cà rốt trông rất bắt mắt, tầm mắt sau đó dừng trên bóng lưng đang bận rộn kia trong vài giây rồi bắt đầu ăn sáng.

Bình An dùng tốc độ thua rùa bò từ tốn rửa chảo, cắn môi hồi hộp không dám quay đầu nhìn Gia Vũ.

Gia Vũ nhanh chóng hoàn thành bữa sáng. Anh kéo ghế đứng dậy ra ngoài.

Bình An nhìn theo bóng lưng anh một lúc rồi đi đến bàn dọn dẹp.

Lúc Bình An làm xong mọi việc ra ngoài trùng hợp thấy Gia Vũ mặc bộ âu phục màu xám tro bên trong là sơ mi đen từ trên cầu thang bước xuống. Khi đi qua cô anh hơi dừng lại, lạnh nhạt:

“Phòng cô trên tầng hai, phòng thứ hai.”

Gia Vũ bước ra cửa, khởi động xe lái đi.

Đợi tiếng động cơ nhỏ dần, Bình An mới cầm vali lên tầng hai. Đi qua phòng thứ nhất liền dừng lại. Đây chắc phòng Gia Vũ. Cô tò mò, suy nghĩ một lúc không kìm lòng được bàn tay run run xoay tay nắm cửa. Cửa không khóa, bài trí trong phòng rất nhanh lọt vào tầm mắt. Phòng bị rèm màu đen che kính, bên trong hơi tối, cô đi đến ban công kéo rèm, ánh sáng nhanh chóng lọt vào xua tan sự âm u, lạnh lẽo. Tường màu xám, tủ âm tường màu đen chỉ có duy nhất giường là màu trắng muốt. Cô thả người nằm xuống giường, mùi hương quen thuộc xông vào khoang mũi, áp mặt xuống gối tham lam hít vào, cảm giác như quay về trước đây, cô thiếp đi lúc nào không hay.

Trong mơ Bình An lại gặp anh.

Trường trung học phổ thông X là trường có tiếng nhất nhì trong thành phố. Bình An như nguyện ước thi đậu vào trường. Mỗi năm trường tiếp nhận trên một nghìn học sinh lớp mười vì thế phải chia làm hai buổi. Bình An học buổi sáng. Thư viện trường rất hiện đại với đầy đủ trang thiết bị, đồ dùng học tập và có rất nhiều sách quý hiếm vì thế đây chính là địa điểm cô thường xuyên lui tới. Vào một buổi chiều mùa đông, năm giờ chiều, sau khi tự học xong, bỏ sách vở vào cặp, cô ra về. Khi đến cửa, bầu trời âm u vừa tạnh mưa chưa bao lâu lại trút xuống, khẽ tặc lưỡi nhìn màn mưa dày đặc đến không phân biệt được cảnh vật bên ngoài, lòng chợt phiền muộn. Cô không thích mưa xíu nào, vừa lạnh, vừa ướt. Sấm chớp lóe sáng rạch ngang bầu trời, nghĩ thầm sẽ không tạnh mưa ngay được chợt khóe mắt cô hơi nhìn bên trái cửa. Chàng trai mặc đồng phục học sinh, tay nhét túi quần, dựa lưng vào cửa. Tuy từ góc độ này chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêng của anh nhưng mắt cô đã sáng lên, bởi anh chàng này rất đẹp trai, anh nhàn nhã đưa mắt ngắm mưa.

Học hơn nữa năm sao mình không nhìn thấy người này nhỉ? Đẹp trai thế này tụi bà tám lớp mình phải biết chứ? Hay cậu ta học lớp trên nhỉ? Hay là... học buổi chiều...

Bình An không ngừng nghĩ đến nghi vấn trong lòng. Cô cắn cắn môi, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, mặt hơi đỏ lên, đưa tay vỗ vỗ mặt.

Có gì đâu phải xấu hổ chứ? Chỉ giúp đỡ cậu ta thôi mà. Chắc hẳn cậu ta không đem theo ô.

Bình An vội lấy ô trong cặp, do dự một lúc mới lấy hết can đảm tiến về phía anh.

“Bạn không mang theo ô đúng không?”

Anh đang chăm chú ngắm mưa, nghe giọng nói ngay bên cạnh, giật mình quay đầu nhìn.

Bình An nhìn thấy trong đôi mắt đen láy ấy thoáng lên vẻ ngạc nhiên. Cô dè dặt, tim đập loạn xạ, tay quấn lấy lọn tóc trước ngực:

“Bạn không mang theo ô? Mình đến trạm xe buýt đối diện trường, bạn có ra đấy không? Nếu có đi chung với mình này, mình có mang theo ô. "

Sợ anh không tin Bình An đưa ô đến trước mắt anh.

Không nghe tiếng trả lời Bình An cực kì xấu hổ, cúi đầu.

Vừa rồi nên đi cho rồi, đến bắt chuyện với người ta để người ta lơ mình như không khí. Có khi nào cậu ta nghĩ mình muốn tiếp cận không? Bình An cắn môi.

“Cảm ơn bạn.”

“Hả?” Bình An ngẩng đầu, tròn mắt nhìn. Cảm ơn? Cậu đồng ý rồi?

Bình An luống cuống bật ô, đưa mắt mong chờ người bên cạnh. Anh đứng thẳng lưng lên, môi cong cong, ánh mắt sáng ngời hướng ô cô đi đến. Anh giơ tay ra. Cô khó hiểu nhìn lòng bàn tay anh.

“Mình cầm cho.” Anh giải thích.

Bình An vỡ lẽ đưa ô, anh gật đầu nhận lấy, sóng vai nhau đi dưới mưa.

Bình An đến hít thở cũng không dám, trên đường hai người không nói chuyện với nhau chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô, trên sân trường, thi thoảng liếc mắt nhìn người bên cạnh. Anh cao hơn cô hơn một cái đầu, áo sơ mi trắng học sinh mặc trên người anh mang đến cảm giác thanh cao, thuần khiết khác hẳn với đám con trai kia. Từ thư viện ra đến cổng trường phải đi một đoạn rất xa hôm nay chẳng mấy lát ra đến.

Hai người đứng đợi dưới trạm xe buýt. Bình An tiếc nuối không ngừng, mở miệng lấn át tiếng mưa:

“Mình đi xe chuyến số 8 còn bạn?” Bình An muốn biết thêm chút tin tức của anh nên mạnh bạo hỏi.

“Mình cũng thế.” Anh hơi nghiêng đầu nói.

Bình An gật đầu ngoài mặt tỏ ra bình thản còn trong lòng vui mừng đến nhảy nhót. Trùng hợp thật. Cô nghiêng đầu tỏ vẻ đợi xe nhưng đáy mắt không ngừng ngắm anh. Anh hơi cúi đầu, vài lọn tóc rủ trước trán, môi mím lại, hai tay nhét túi quần. Cô càng nhìn càng thấy anh đẹp trai. Đẹp đến mức khiến người khác ngỡ rằng anh bước ra từ trong mấy quyển truyện ngôn tình. Từ dáng vẻ, thân hình, gương mặt, đôi mắt, mũi, miệng đều hoàn hảo, đẹp mắt, ông trời dường như rất ưu ái ban cho anh loại vẻ đẹp đến không khuyết điểm, không điều gì phải chê. Trên đời này có người hoàn hảo đến thế? Trai đẹp cô nhìn thấy trực tiếp, gián tiếp đều không thiếu. Mặc dù họ rất đẹp trai nhưng trên người ắt hẳn có một khuyết điểm nào đó còn ở anh cô hoàn toàn không nhìn thấy.

Tiếng xe buýt kéo Bình An về thực tại. Cô xuyên qua màn mưa dày đặc nhìn thấy chuyến số tám vội vàng kéo người bên cạnh chạy nhanh lên xe. Cô chạy đến ghế ngồi xuống, anh ngồi theo, lúc này mới cảm thấy kì lạ liền đưa mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay anh, cô há hốc, toàn thân cứng ngắc. Vừa rồi sợ trễ xe không kịp nghĩ ngợi kéo ngay người bên cạnh chạy. Có phải anh đang cảm thấy cô mặt dày? Nghĩ đến đây Bình An vội rụt tay lại, vờ đưa tay phủi phủi áo hơi ướt nước của mình.

“Bạn tên gì?” Giọng anh nghe rất trầm ấm, êm tai.

Bình An không ngờ anh hỏi tên mình, liền sửng sốt, đáp khẽ:

“Bình An.”

“Mình tên Gia Vũ.”

Bình An gật đầu âm thầm nhớ cái tên ấy trong đầu. Cô cũng mạnh dạn hơn hỏi anh:

“Bạn học buổi nào? Mình chưa từng nhìn thấy bạn.”

“Buổi chiều.”

Ra vậy bảo sao Bình An không gặp được anh. Cả hai rơi vào im lặng mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Khi xe dừng lại trạm xe buýt gần nhà cô tuy tiếc nuối vẫn phải đứng dậy.

“Mình tới rồi.”

“Bạn hay đến thư viện sao?” Anh đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

“Buổi chiều mọi ngày mình hay đến.” Bình An đáp, đi qua anh xuống xe. Xe buýt chuyển bánh cô vẫy tay chào tạm biệt anh, lưu luyến nhìn xe buýt khuất dần nơi cuối con đường.

Ngày hôm sau Bình An lại đi đến thư viện, mang theo tâm trạng chờ mong. Cô đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt nhưng không nhìn thấy anh. Lòng có chút buồn. Cô ngồi xuống bàn mở cặp lấy sách vở một chữ cũng không nhét vào, hình bóng anh không ngừng hiện ra trong đầu, cô nghiêng đầu nắm xuống bàn mắt khép hờ, rầu rỉ.

Bên cạnh có tiếng động, Bình An không buồn quay đầu nhìn.

“Này bạn.”

Bình An mở to mắt, giọng nói này, vội ngồi thẳng người quay sang nhìn. Gia Vũ chống cằm, mắt lấp lánh ý cười, khóe miệng cong lên.

Bình An bối rối ho khan:

“Có... có gì không?”

“Không có gì.” Gia Vũ ngồi thẳng người, lấy sách vở trong cặp đặt lên bàn, mở sách tập trung đọc.

Bình An mất một lúc mới có thể tin rằng người cô tìm kiếm nguyên buổi chiều hôm nay đang ngồi bên cạnh. Cô nở nụ cười tươi như hoa, cố gắng tập trung đọc sách nhưng không tài nào tập trung, chữ không lọt vào đầu, cứ miên man nghĩ đến người ngồi bên cạnh.

Năm giờ chiều, Bình An loay hoay cất sách vở, Gia Vũ liền đề nghị:

“An ăn kem không? Mình mời.” bổ sung thêm: “Cảm ơn chuyện hôm qua.”

Mời kem thế này Bình An đã gặp nhiều, tụi con trai trong lớp thường mời nhưng cô không có hứng thú liền từ chối, lần này liền không do dự gật đầu đồng ý.

Gia Vũ dẫn cô đến quán kem Dâu Tây gần trường. Chủ quán là một bà lão tầm năm mươi tuổi gương mặt phúc hậu.

Gia Vũ đưa Bình An đến bàn gần cửa sổ, mỉm cười, nụ cười ấm áp khiến tim cô lạc nhịp:

“An thích kem gì?”

“Dâu tây.”

Gia Vũ gật đầu đứng dậy. Bình An đưa mắt nhìn anh đến quầy gọi. Lúc anh xoay người trở về cô vội nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài mặt trời lặn dần ở đằng Tây trên nền trời loang lỗ những mảng đỏ pha cam. Ánh chiều tà vàng óng rải rác khắp nơi. Trước cửa quán cây hoa bằng lăng đung đưa trong gió.

Kem rất nhanh đưa lên. Bình An liếc mắt nhìn ra Gia Vũ ra anh thích ăn kem dứa. Biết được sở thích của anh, cô không nén được mừng thầm trong lòng.

“Vũ học lớp mười à?” Bình An sau khi ăn vài muỗng kem, hỏi khẽ.

“Ừ, 10A7.”

“An học 10A2.” Nghĩ đến điều gì, Bình An liền dè dặt hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Buổi chiều Vũ không học hay sao mà đến thư viện? ”

Gia Vũ nghĩ nghĩ vài giây, xoay xoay ly kem trong tay, hài hước:

“Trốn học.”

“Hả?” Bình An tròn mắt.

Gia Vũ phì cười:

“Đùa đấy, chiều nay Vũ học hai tiết, nhưng buổi chiều hay đến thư viện mượn sách.”

“Vũ hài hước thật." Bình An cười híp mắt, gương mặt sáng bừng lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoáy.

Lòng không khỏi mừng thầm. Vậy là chiều nào mình cũng sẽ được gặp cậu ấy. Vui quá đi mất.

Vì khắc ghi lời anh nói, vì muốn nhìn anh, chiều nào Bình An cũng đến thư viện, giống như nguyên ước cô đều gặp được anh.

Mây đen nhanh chóng giăng kính cả bầu trời. Sắc trời trở nên âm u, nặng nề. Mưa bắt đầu rơi càng lúc càng to dần. Bình An choàng tỉnh, đưa tay dụi dụi mắt, nhớ sực ra điều gì, cô giật mình, ngồi dậy. Không ngờ chỉ định nằm một lát lại ngủ quên lúc nào không hay.

Tiếng mưa len lỏi vào trong phòng. Bình An bước xuống giường đi chân trần chậm rãi tiến ra ban công. Qua lớp kính trong suốt, cô nhìn thấy màn mưa dày đặc trắng xóa. Tâm tình theo đó càng trở nên nặng nề. Cô vừa nằm mơ thấy anh, chỉ là giấc mộng lại chân thật, sắc nét đến vậy. Đã bao năm trôi qua cứ tưởng mỗi chuyện cùng anh trải qua sẽ bị lớp bụi thời gian bám lấy, phai nhòa, chỉ còn lại từng đoạn kí ức rời rạc nhưng không ngờ kí ức ấy được cô từng chút từng chút lưu giữ không xót tí nào.

Lần nữa lại ở bên anh. Đây là việc nên vui hay buồn? Là duyên hay là nghiệt? Vận đổi sao dời. Cô và anh không còn là những đứa trẻ vô ưu vô lo, trong sáng thuần khiết của nhiều năm về trước. Cố hít một hơi thật sâu, đè nén những giọt nước mắt chực trào ra từng bước nặng nhọc rời khỏi phòng Gia Vũ.

Bình An tiến đến căn phòng Gia Vũ dành cho cô. Do dự vài giây mới đưa tay vặn nắm cửa. Cửa phòng mở ra. Bên trong bài trí tuy đơn giản nhưng tinh tế. Tim cô đập loạn xạ rồi từ từ bình ổn lại. Khóe môi nở nụ cười nhợt nhạt, ẩn chứa nỗi buồn man mác. Phòng được sơn màu trắng. Có lẽ chỉ là trùng hợp. Gia Vũ sao có thể vì cô thích màu trắng mà chuẩn bị. Anh hận cô đến chết dùng mọi thủ đoạn, tâm tư ép cô đến bước đường hôm nay. Cô vẫn tự mình đa tình rồi.

Bình An hồi phục tinh thần, không còn tâm tình ngắm nhìn căn phòng nữa. Cô xách vali vào bắt đầu lấy áo quần đặt vào tủ đồ âm tường một cách qua loa rồi nhanh chóng xuống nhà dọn dẹp, quét dọn nhà cửa.

Bình An hơi thất thần. Đã từng không dưới một trăm, một nghìn lần hay nhiều nhiều hơn thế nữa cô nghĩ đến việc kết hôn với Gia Vũ, cùng anh sống dưới một mái nhà, sinh cho anh thật nhiều đứa nhóc kháu khỉnh, ngày ngày nấu cho anh nhiều món ăn ngon, ngày ngày tiễn anh đi làm bằng một nụ hôn chào tạm biệt, ngày ngày chờ anh về trao cho anh một cái ôm ấm áp. Giờ phút này đây, ước muốn ấy trở thành hiện thực lại không cảm nhận được niềm vui sướng, hạnh phúc. Quan hệ của cả hai hiện tại là gì? Người dưng?

Bình An dọn dẹp nhà cửa hoàn tất, nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ chiều. Bụng reo lên réo rắt, đưa tay xoa xoa bụng, sực nhớ ra cô chưa ăn trưa, liền đi vào bếp ăn tạm mẩu bánh mì cùng trứng khi sáng còn thừa, một cách qua loa. Nghĩ đến Gia Vũ sắp về. Cô vội cầm ô đến siêu thi gần đây mua ít thực phẩm.

Vừa về đến biệt thự chưa kịp thay quần áo dính nước mưa, Bình An vội vã đi vào bếp vo gạo nấu cơm, lặt rau, thái thịt nấu ăn. Đến khi thức ăn dọn lên bàn đồng hồ đã điểm sáu giờ. Cô ra khỏi bếp hồi hộp chờ Gia Vũ về. Bên ngoài mưa vẫn rơi không có dấu hiệu ngừng hay thuyên giảm. Trong màn mưa đèn pha ô tô chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ. Ô tô của anh từ từ tiến vào sân. Cô cắn môi, tim đập loạn xạ không bỏ qua bất cứ hành động của anh qua cửa sổ bằng kính. Anh không xuống xe ngay, qua đèn pha ô tô cô chỉ nhìn thấy một thân ảnh lúc ẩn lúc hiện trong xe, anh không cử động tay đặt lên vô lăng, trầm mặc. Không biết qua bao lâu anh dịch người, đèn pha tắt ngúm, mọi thứ lần nữa chìm vào bóng tối.

Gia Vũ xuống xe, xuyên qua màn mưa, lảo đảo hướng cửa đi đến. Anh dựa lưng vào cửa, mái tóc ướt nhẹp rủ xuống, những giọt nước mưa từ tóc rơi xuống gương mặt lăn dài đến cằm, nhiễu từng giọt thấm vào sơ mi đen ướt sũng. Anh lấy chia khóa trong túi quần, môi mím chặt, tra chìa khóa vào ổ, loay hoay một lúc vẫn không tài nào mở được cửa. Anh híp mắt, chân mày nhíu chặt đập cửa.

Bình An giật thót lên, vội chạy đến mở cửa. Chưa kịp định hình, một thân hình cao to ngã nhào vào người. Vì mất thăng bằng cô cùng anh ngã nhào xuống sàn. Cô đau đến mức nhăn mặt, sợ anh bị thương vội hỏi:

“Vũ anh không sao chứ?”

Gia Vũ nằm trên người cô không động đậy hay nhúc nhích. Hơi thở anh phả vào cổ nóng rát, mùi rượu từ người anh nồng đậm lan tỏa xâm chiếm đầy khoan mũi cô.

Vũ uống rượu ư? Sao lại say khướt thế này?