Mạc Chước nghe vậy con ngươi co lại, cả người nháy mắt trở nên vô cùng cứng đờ, đôi mắt nhạt màu tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng ngay sau đó người trước mặt lại rút tay về rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn. Giống như không nhịn được mà phì cười.
Mạc Chước nhìn đối phương buồn cười tới nỗi chảy nước mắt mới biết mình bị lừa.
Hắn tức giận hung dữ đẩy Mộc Cẩm rồi giận dỗi nhìn con người tùy ý làm bậy này.
Mà Mộc Cẩm lại chỉ tay ra phía ngoài cửa, ý bảo Mạc Chước bên ngoài còn có cung nhân canh chừng rồi nhẹ nhàng thở dài.
Cậu thò lại gần nhẹ giọng hỏi: “Bé con, kẹo ngon không?”
Mạc Chước hầm hừ lườm Mộc Cẩm một cái. Hắn muốn nhả viên kẹo trong miệng ra nhưng lại luyến tiếc hương vị ngọt ngào đó bèn quay đầu đi không thèm để ý tới con người đáng giận dám lừa dối mình kia nữa.
Mộc Cẩm nhìn má hắn hơi phồng lên vì ăn kẹo, chỉ cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Cậu không nhịn được tới gần nhẹ nhàng chọc một chút, thành công lấy lại sự chú ý của Mạc Chước.
Mộc Cẩm biết hắn đang giận nên vội vàng lấy lòng nhẹ nhàng chạm hai lần vào bả vai của đối phương.
Nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng giận nữa, vừa nãy ta chỉ đùa chút thôi!”
Thấy Mạc Chước quay đầu đi vẫn không nhìn mình, Mộc Cẩm bèn da mặt dày đi sang bên kia.
Cho tới khi Mạc Chước thấy Mộc Cẩm vẫn luôn đuổi theo chính mình xin lỗi hết lời, hắn mới mím môi, nhíu lại mày rồi nói với cậu: “Lần sau ngươi không được như vậy nữa.”
Mộc Cẩm thầm buồn cười trong lòng nhìn Mạc Chước răn dạy mình như người lớn.
Nhưng bên ngoài lại gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm: “Vâng! Xin tuân mệnh!”
Tuy rằng biết đối phương chỉ tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng Mạc Chước vẫn vừa lòng câu trả lời của Mộc Cẩm. Cuối cùng trên mặt hắn cũng lộ ra ý cười.