Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 37: Phẫn nộ



Tống Tụng không ngờ tới biện pháp như vậy Kỷ Doanh cũng có thể nghĩ ra được. Y tự nhiên cũng hi vọng Lệ Tiêu có thể thời khắc bảo trì tỉnh táo, mà luôn cảm thấy...

"Cách này của Kỷ tiên sinh, có phải là có chút..." Y uyển chuyển nói: "Quá mức thần côn?"(*)

(mượn cớ quỷ thần lừa đảo)

"Vương phi có điều không biết, bệnh này của Vương gia trên bản chất chính là tinh thần xuất hiện vấn đề, nếu là vấn đề tinh thần, vậy dĩ nhiên là phải làm thuốc từ phương diện tinh thần... Tuy nói không biết có thể được hay không, mà thử xem chẳng phải sẽ biết?"

Chỉ cần là vì tốt cho Lệ Tiêu, Tống Tụng đương nhiên là việc nghĩa chẳng từ. Kĩ thuật vẽ của Kỷ Doanh cũng coi như không tệ, mặc dù Tống Tụng xem ra còn kém Lệ Tiêu chút, nhưng dù sao Lệ Tiêu đối với y mà nói là không so sánh được, thôi quên đi.

Lúc xế chiều, Cầm phu nhân từ sau đại hôn vẫn không thấy mặt bỗng nhiên tìm tới. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nhìn qua không son phấn, cung kính hành lễ với Tống Tụng, "Điện hạ đã hòa ly với ta, ta tới để bái biệt Vương phi."

Tống Tụng nói: "Đi đường cẩn thận."

Cầm phu nhân cười cười, nói: "Vương phi cũng vậy, nhất định bảo trọng."

Nàng quay người rời đi, Tống Tụng cũng không đưa tiễn.

Ngày hôm đó Lệ Tiêu về, treo nụ cười trên môi, nhìn qua tâm tình rất tốt. Tống Tụng tiến lên giúp hắn cởi áo ra, hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vui?"

"Tụng nhi nhìn ra?"

"Nhìn ra ngươi đang vui, chỉ là không biết tại sao vui."

Lệ Tiêu ngồi ở trước lò sưởi, Tống Tụng tiến lên cởi giày cho hắn, đeo giày mềm ở nhà, nghe hắn nói: "Quân doanh kia từ sau khi cháy vẫn không có tiền sửa chữa, ngày đông lạnh, chi tiêu nhiều hơn ngày xưa, hôm nay đi nói một tiếng với Thao Thiết, phiền bọn họ ở Đông Vệ doanh thêm ít ngày..."

Tống Tụng bỗng nhiên bật cười, Lệ Tiêu cong khóe miệng lên: "Tụng nhi đoán được?"

"Nuôi binh nghìn ngày, nhưng vấn đề là có thể nuôi đi ra binh tốt mới được. Như những người Thao Thiết này, trong mắt Phó Chiêu, dùng có câu nói chính là ăn cái gì cũng thừa, làm gì cái gì không được. Bắt đầu từ ngày đầu tiên Phó Chiêu nhận họ từ Kim Vũ đại doanh, trong lòng hắn tất nhiên chắc chắn những người này là điện hạ cố tình đưa tới làm hắn buồn nôn. Ấn tượng này rất khó chuyển biến, cho nên việc cấp bách, đương nhiên là hi vọng vội vàng trả Thao Thiết cho ngài." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Tụng nhi nói không sai."

Tống Tụng không nhịn được cười: "Nhưng đại doanh ngài chậm chạp chưa được sửa xong, có lấy cớ này, hắn cũng không thể kiên trì bắt Thao Thiết ngủ trong tuyết. Dù sao lúc hắn bắt đầu cướp người khẳng định bảo đảm Đông Vệ doanh vật tư phong phú, đã như thế..."

Lệ Tiêu nhíu mày, nhớ lại sắc mặt Phó Chiêu, giống y như lời Tống Tụng nói. Hắn nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ: "Nếu Kim Vũ đại doanh nghèo đói meo, vậy đồng liêu bọn ta tất nhiên phải có nạn cùng chịu. Không bằng, chúng ta quyên góp, sửa, quân, doanh, cho, Vương, gia, được không?"

Lòng Tống Tụng sùng bái Lệ Tiêu nhiều hơn mấy phần. Y nói: "Chẳng trách quân doanh bị cháy ngài một chút cũng không để ý."

"Ai đốt người đó sửa, chuyện thiên kinh địa nghĩa."

Tống Tụng lo lắng nói: "Lời tuy nói như vậy, mà ta lo lắng điện hạ chọc giận bọn họ, lại nảy sinh kế ác. Thao Thiết là binh, phải phục tòng quân lệnh, khoảng thời gian này trong thành lại loạn, nếu họ tùy tiện phái một nhiệm vụ nguy hiểm cho Thao Thiết, đến lúc đó tử thương một ít... Điện hạ cũng chỉ có thể người câm ăn hoàng liên."

"Trong thành tuy rằng loạn, mà không đến nỗi phải phái đội binh, gần nhất chỉ có một hoạt động đáng giá coi trọng."

Tống Tụng nói: "Điện hạ nắm chắc là được."

"Khoảng thời gian này tuyết lớn liên miên, có không ít gia đình giàu có thi ân phát cháo, năm nay Vương phủ cũng tham dự một phần, Bình vương phi cũng nên có thanh danh tốt."

"Được."

Sáng sớm, cửa Vương phủ bị người gõ vang. Tống Tụng hiếm thấy dậy sớm, cùng Lệ Tiêu ăn điểm tâm, bên kia tiểu thiếu niên vắt chân lên cổ chạy tới, chính là Lão Thất Lệ Thư: "Đại hoàng huynh, đại hoàng tẩu, ta nghe nói hôm nay Vương phủ muốn ra ngoại thành phát cháo, đến tham gia chút náo nhiệt." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hắn dứt lời, lặng lẽ nhìn Lệ Tiêu một cái, hiển nhiên có chút sợ hãi hắn. Tống Tụng ôn hòa nói: "Ăn điểm tâm chưa?"

"Ta vẫn chưa ăn."

"Đến ngồi xuống cùng ăn đi." Tống Tụng nở nụ cười, mấy huynh đệ hoàng gia này tuy rằng y tiếp xúc không nhiều, mà cảm giác tính tình cũng không tệ, mỗi người đều rất ngoan ngoãn. Vị Lão Thất này mới chỉ có mười bốn tuổi, với Tống Tụng mà nói lại như đứa nhỏ choai choai. Y bảo người múc cơm tẻ, Lệ Thư ngoan ngoãn ngồi, nói với Lệ Tiêu: "Ta đã nghe nói, hoàng huynh thật là lợi hại, làm bộ trong túi nghèo khiến các đại doanh quyên tiền sửa sang, hôm qua ta đến gặp Hoàng tổ mẫu, nàng vẫn luôn khen ngài thông minh đấy."

"Ngậm miệng."

Lệ Thư im lặng, yên lặng bới cơm vào miệng. Tống Tụng cũng yên lặng cúi đầu. Một bữa cơm ăn xong, họ ngồi xe ngựa ra khỏi thành. Lệ Tiêu đột nhiên hỏi: "Nghe nói ngươi gần đây nhận một huynh trưởng?"

"Vâng... Hắn là tổng quản sự Danh Hiên các, hai ngày trước ta đi mua bánh bao, vừa vặn chỉ còn dư lại một lồng. Ta cũng muốn ăn, hắn cũng muốn ăn, chúng ta dứt khoát chia nhau, thường xuyên qua lại xem như là quen biết."

"Không nên tùy tiện kết bạn với người, cẩn thận bị bán."

Lệ Thư lập tức nói: "Hắn là người tốt, hơn nữa cũng không biết thân phận ta, sẽ không bán ta."

Lệ Tiêu không nói gì thêm, Lệ Thư tựa hồ còn muốn biện giải cái gì, mà cuối cùng vẫn là nín trở lại. Đứa nhỏ này được nuôi đơn thuần, tự mình yên lặng một đường, đến nơi nhanh chóng hoạt bát, chủ động muốn hỗ trợ múc cháo, bọn nha hoàn tự nhiên chỉ có thể lui bước.

Tống Tụng xuống xe, nhìn thấy không ít người ôm tiểu hài nhi xếp hàng chờ, ánh mắt của y xuyên qua mấy hàng dân chạy nạn, phát hiện bên trong còn có vài bách tính bình dân mặc bố y. Bên trong trà trộn vào không chỉ là dân chạy nạn, còn có tiểu dân tham lam, đưa theo người nhà, ngoài ra, một ít thanh niên cao lớn bọc áo bông, ngáp một cái, vừa nhìn là biết mới tỉnh ngủ cũng tới.

"Tụng nhi nhìn ra cái gì?"

"Ta cảm thấy, trong này đại đa số cũng không phải ăn mày hoặc là dân chạy nạn, càng giống như là lười làm cơm, đến tùy tiện ăn ké."

Y ra hiệu Lệ Tiêu xem: "Ngươi xem người kia."

Lại còn tự mình cầm dưa muối đến đây, đại khái cũng là muốn ăn bánh bao húp chén cháo loãng thôi. Điều kỳ quái nhất chính là, lại còn có người lĩnh bánh màn thầu, đi lẫn vào trong đám người, lén lút cầm miếng thịt thả vào.

Lệ Tiêu nói: "Đến phát cháo không phải người quan phủ, cũng không tiện xác định từng người. Huống hồ, phát cháo chỉ là thủ đoạn nhỏ kiếm lời thanh danh mà thôi, không ai quan tâm có phải dân chạy nạn thật không."

"Một năm bốn mùa đều có người phát cháo sao?"

"Cũng không có, chỉ là mùa đông lạnh, có lúc đông chết người, vì vậy sẽ có một ít nhà giàu đứng ra làm từ thiện."

"Mà đây chỉ là trị ngọn không trị gốc." Tống Tụng nói: "Trên thế giới này không có ai luôn cứu tế họ, nếu như muốn không bị chết đói, tốt nhất vẫn là tự mình động thủ."

"Rất nhiều dân chạy nạn không có nha bài, không có cách nào vào thành làm thợ."

"Vậy này hẳn là chuyện quan phủ cần làm. Trước đây mẫu thân ta từng nói, cho tiền không bằng cho nghề, ta cảm thấy rất có đạo lý. Bệ hạ nhân hậu, vì sao không dẫn dân chạy nạn này đi khai hoang, đi trồng trọt, phân đi một ít đất hoang, cho bọn họ tự cấp tự túc, như vậy không tốt sao?"

Lệ Tiêu trầm tư, Tống Tụng lại nói: "Còn có người lười nhân cơ hội ăn ké, bọn họ ăn hơn một phần, cũng biết e rằng đã có người sẽ bởi vậy chết đói. Quan phủ lẽ ra phải chú ý tới điều này, giả như mức độ sinh hoạt của nhân dân Càn quốc tăng lên, người người đều có thể ăn cơm no, vậy cường quốc nằm trong tầm tay."

Lệ Tiêu ngắm nhìn y, nói: "Binh lực nước ta cường thịnh, không ai dám phạm, đã là đệ nhất cường quốc."

"Mà chinh chiến quanh năm, tất nhiên miệng cọp gan thỏ." Tống Tụng nói: "Xem dân chạy nạn là biết, một bát cháo căn bản không đủ ăn, chỉ có thể miễn cưỡng không bị chết đói mà thôi. Nhưng nếu như cho mỗi người họ ăn no, dồn lên nhất định là một lực lượng cường đại."

Trên mặt y mang một vệt ước mơ. Y đã từng sống như dân chạy nạn, mỗi ngày chỉ có nước lọc và bánh màn thầu, ăn xong chỉ có thể miễn cưỡng sống tiếp, căn bản là không có cách làm bất cứ chuyện gì. Không phải là không nghĩ tới leo tường rời khỏi Tống phủ, nhưng y căn bản không có sức lên kế hoạch, đi làm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nhìn thấy người rõ ràng có thịt, còn trà trộn vào đi ăn cháo của dân chạy nạn, y hoảng hốt cảm thấy thấy giống hạ nhân Tống phủ cướp đồ ăn của mình. Thậm chí có thời điểm, bọn họ cướp đi không phải là vì đói, chỉ là vì không cho y ăn.

Lệ Tiêu không nói gì thêm, Tống Tụng lấy lại tinh thần, "Đây cũng chỉ là ta đột nhiên nghĩ ra, không chín chắn, điện hạ không cần để ý."

Lệ Tiêu gật đầu, suy tư.

Lúc này, bên người có một chiếc xe dừng lại, Tần thị được người đỡ từ trên xuống, ngoại trừ ba nhi nữ đã xuất giá, còn có một người ——

Tống Ca.

Tròng mắt của y lập tức chăm chú vào mặt của đối phương ——

Từ lúc cãi cọ ngày ấy, y đột nhiên sinh ra cảm giác rợn tóc gáy với Tống Ca, nguyên bản y cảm thấy phải chờ đợi thời cơ động thủ, nhưng hôm nay mới hiểu được, trong lòng y không chỉ có hận, còn có sợ. Y muốn lập tức giết Tống Ca, chấm dứt hậu hoạn.

Bọn họ cũng nhìn thấy Tống Tụng, trong thần sắc Tần thị chưa tan oán độc, mà có lẽ là bởi vì Tống Thời chết đả kích nàng rất mạnh mẽ, mặt nàng tái nhợt, vẫn phải nhịn xuống, chậm rãi đi vào lều cháo.

Tống Ca thì lại tới chào hỏi Tống Tụng. Lệ Tiêu nhàn nhạt đáp lại, Tống Tụng theo dõi hắn không hề nhúc nhích.

Trong lòng Tống Ca nghi ngờ, mà nhớ tới ngày ấy y tát mình hai bạt tai, lại cảm thấy y khó đối phó, quay người đi cùng mẫu thân.

Ánh mắt Lệ Tiêu xẹt qua một vệt ánh sáng nhạt, Tống Tụng lại đột nhiên tim đập nhanh hơn, một luồng khí huyết thẳng tắp hướng về phía nơi cổ họng đến, nhất thời trong cổ họng một mảnh tanh ngọt. Tống Tụng phát hiện không ổn, vội vàng xoay người che miệng nuốt, cũng nhanh chóng đi về chỗ không có người.

Lệ Tiêu lập tức đuổi tới: "Tụng nhi?"

Tống Tụng nói không ra lời, đến góc không người, mới nhẹ nhàng thở dốc. Y đưa lưng về phía Lệ Tiêu, nói: "Đừng tới đây."

Y sợ mình sẽ kích thích Lệ Tiêu.

Chóp mũi Lệ Tiêu đột nhiên hơi động, vồ tới y, ánh mắt rơi vào khóe môi nhuốm máu, mở tay y ra, giữa ngón tay cũng có vết máu: "Ngươi sao..."

"Ta không sao!" Tống Tụng vội vàng lấy ra khăn mùi soa cọ sạch sẽ lòng bàn tay, lau khóe miệng, an ủi hắn: "Ta không sao, chỉ là khả năng dạ dày có chút không thoải mái."

Lệ Tiêu không nói gì, trước mắt Tống Tụng đã có chút biến thành màu đen, giơ tay vòng lấy cổ của hắn, dụ dỗ nói: "Ta không sao, thật sự không có chuyện gì, chúng ta đi về trước, đưa ta trở lại, ngươi đừng nóng giận... Ở đây rất nhiều người..."

Lệ Tiêu không nói một lời ôm y lên. Tống Tụng lên tinh thần không dám ngất, y sợ Lệ Tiêu phát rồ ở đây. Nơi này có nhiều dân chúng vô tội như vậy, lại gần cuối năm, nhất định không dễ kết thúc.

Trước mắt y xám trắng, kiên cường chống đỡ không triệt để ngất đi, nhiều lần thấp giọng an ủi: "Ta không sao, điện hạ, ta thật sự không sao..."

Lúc bắt đầu, thanh âm kia còn miễn cưỡng có thể nghe, nhưng dần dần nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Đầy đầu Tống Tụng đều là không thể kích thích Lệ Tiêu, hôn mê ngủ thiếp đi còn đang lo lắng chuyện này. Y nhìn thấy Lệ Tiêu phát rồ hủy lều cháo đi, dân chạy nạn chạy không kịp, bị hắn tay không móc tim. Nhưng y vẫn ngủ mê man, như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, mồ hôi lạnh ứa ra, đột nhiên kinh sợ lúc tỉnh còn kêu tên Lệ Tiêu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Y đột nhiên bật dậy, ánh mắt đối diện với Lệ Tiêu, "Điện hạ..."

"Ta không sao, ngươi khá hơn chút nào không?" Tống Tụng lúc này mới phát hiện mình đã về tới phủ. Y nằm xuống lại, trước mắt lại bắt đầu từng trận biến thành màu đen, chậm một phút chốc, mới nhìn thấy mặt Lệ Tiêu. Y kéo tay nam nhân, nói: "Điện hạ, vừa nãy..."

"Ngươi đã bất tỉnh cả ngày, bây giờ đã là giờ tý." Lệ Tiêu hất tóc dài bết mồ hôi trên trán y, nói: "Kỷ Doanh sang đây xem rồi, nói ngươi tức giận công tâm, thân thể yếu đuối, phải khắc chế chút, không nên tức giận."

Tống Tụng gật gật đầu. Lệ Tiêu sai người sắc thuốc lại đây, Tống Tụng liếc mắt nhìn, lại phẫn nộ: "Lại thuốc nữa?"

"Không đắng, bên kia còn có mứt." giọng hắn ôn hòa, Tống Tụng không dứt được, bé ngoan bưng chén lên nhấp một ngụm. Quả nhiên không đắng, còn mang theo chút ngọt, mà ngọt trong thuốc Đông y, vĩnh viễn mang theo mùi lạ, làm cho không ai có thể tiếp thu. Y không nhịn được nhíu nhíu mày.

Uống thuốc đã đắng thành như vậy, cũng không biết làm sao chịu đựng được. Lệ Tiêu xoay mặt cầm mứt, cho y ngậm vào miệng, nói: "Uống như vậy."

Tống Tụng ngậm lấy mứt, một hơi uống sạch thuốc kia, lau miệng đưa thuốc lên, chợt nghe hắn mở miệng: "Người thế thân trong mộng của ngươi là Tống Ca?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tụng Tụng: Đúng!... Oan ức khóc chít chít. JPG

Điên điên: Ôm chặt!