Bão Táp Pháp Thần

Chương 32: Người Tiên Phong



Sự trói buộc của định mệnh, nói thẳng ra chính là huyền học và vận số.

Đây không phải là lí do của lí do, chỉ có thể quy vào phạm trù trực giác không thực tế.

Sau cùng đội trưởng Garcia không hỏi nhiều, dù sao Đỗ Khắc chuẩn mực như vậy, lại làm việc trong phạm vi cho phép của Lothar, không có gì để chê trách, sau một vài câu trò chuyện liền cho Đỗ Khắc một tấm vé trọn gói.

- Trong vòng một tiếng, Reginald Windsor sẽ xuất hiện trước mặt ngài.

Một người lính thực sự sẽ vô cùng tuân thủ kỷ luật.

Binh lính do Bão Phong thành đào tạo ra, quả thực không có ai là tạp nham.

Khi Đỗ Khắc gặp Windsor trong phòng khách, Đỗ Khắc không nhịn được cười.

Miệng là phục tùng, trên mặt thì bất mãn, chỉ còn thiếu ba chữ “tôi hận ngài” khắc trên trán thôi.

Trong game, Đỗ Khắc chỉ thấy được hình dáng một ông chú.

Đến khi thực sự gặp Windsor ngoài đời, Đỗ Khắc mới cảm thấy, hóa ra nguyên soái đại nhân cũng từng trải qua thời trẻ tuổi, khá là hài hước.

Mặc dù “nguyên soái” vẫn là kiểu tóc ngang vàng lấp lánh, nhưng tuổi tác chính là cỡ đó, một thiếu niên 14 tuổi thì mọc được bao nhiêu cọng râu chứ?

Râu quai nón thì không cần nghĩ tới, dưới cái mũi chim ưng có vài cọng màu vàng nhạt nhạt. Đi kèm với khuôn mặt chữ điền, chân mày vàng đậm rất có cá tính và khuôn mặt đầy thịt, hoàn toàn là khuôn mặt pocker.

Điều duy nhất khiến Đỗ Khắc hài lòng chính là cơ bắp trên người của Windsor, cơ tay cuồn cuộn, cái đùi vạm vỡ, trên người tràn đầy năng lượng hùng hồn.

Thân hình cơ bắp này, một người đánh Đỗ Khắc thì mười người sẽ hoảng sợ.

Dĩ nhiên, với đôi vai rộng hơn cả đùi người của người thú thì sức mạnh của Windsor cũng chỉ ở thế hạ phong.

Đỗ Khắc cười nói:

- Sao vậy? Windsor, làm người tháp tùng của ta, cậu không vui à?

Quá rõ ràng, Windsor chính là dạng lính điển hình đó, thẳng tính, không hề che giấu.

- Phải! Lí tưởng của tôi chính là trở thành một chiến sĩ Bão Phong thành quang vinh, xông pha tiền tuyến để bảo vệ quốc vương, chứ không phải trở thành một vệ binh chuyên dụng, cho dù người được bảo vệ là một pháp sư tài giỏi. Hơn nữa, theo tôi thấy, ngài không hề tài giỏi.

Windsor vừa dứt lời, Đỗ Khắc đã hành động.

“Khí định thần nhàn” kích hoạt ma pháp tiếp theo.

“Hàn băng tiễn” trực tiếp dạy bảo nguyên soái tương lai Windsor cách làm người.

- A!

Hàn băng tiễn cực mạnh quật ngã Windsor. Bộ giáp cứng cáp hoàn toàn không thể ngăn cản khí lạnh xâm nhập cơ thể anh. Nếu không phải Đỗ Khắc dừng tay, nói không chừng Windsor đã để lại bệnh tiềm ẩn.

Sau vài phút, ngồi trước lò sưởi ấm duy nhất của học viện, Windsor quấn chặt chăn, phì phù nói:

- Được rồi, tôi xin lỗi vì câu “ngài không hề tài giỏi”.

- Ta chấp nhận lời xin lỗi của cậu.

Đỗ Khắc mỉm cười đưa cho Windsor một ly trà gừng.

Đúng như dự đoán Windsor bắt đầu công nhận Đỗ Khắc, khuôn mặt đã giãn dần ra:

- Nhưng mà, tôi vẫn cho rằng làm người tháp tùng của ngài, sẽ xung đột với ước mơ của tôi.

- Mục đích sau cùng ước mơ của cậu là gì? Cậu có từng suy nghĩ chưa?

Windsor có chút đơ người, không phải bản thân đã nói ước mơ của mình ra rồi sao?

Đỗ Khắc tiếp lời:

- Thật ra, ước mơ của chúng ta giống nhau – đều phấn đấu vì sự trỗi dậy của Bão Phong thành!

Windsor run người.

- Nhìn thấy huy chương sư tử lấp lánh trước ngực cậu không?

Nghe những câu Đỗ Khắc nói, Windsor cúi đầu.

Đỗ Khắc mở miệng, nói một cách chậm rãi.

- Trong quá khứ, vì để đối phó với sự uy hiếp của loài Troll, đại đế Soladin vĩ đại thống nhất các bộ tộc loài người, xây dựng nên đế quốc Alasuo vĩ đại. Dấu chân của loài người bắt đầu trải khắp cả lục địa, từng thành phố một bắt đầu được hình thành, thế nhưng, tuy càng ngày càng phồn hoa hưng thịnh nhưng trung tâm lớn mạnh nhất bắt đầu lục đục phân tán.

- Lãnh chúa thành Strom bắt đầu chuyển toàn bộ tài sản sang vùng phía Bắc Lordaeron phồn hoa, bỏ rơi vùng nghèo đói phía Nam. Thậm chí người thừa kế của đại đế Sodadin – người mang dòng máu cuối cùng của Arathi đã bị bỏ lại trong thành Strom hoang tàn.

- Nhiều năm trôi qua, cuối cùng có một đội kỵ sĩ đặt chân đến vương quốc ngày nay. Một người cầm kiếm đứng trước mặt kỵ sĩ nói: “Ta lấy kiếm lập lời thề, vương quốc Bão Phong sẽ kế thừa vinh quang của đại đế Soladin, quét sạch toàn bộ áp bức bất công, thần dân của ta, phải tuân thủ lời tuyên thệ của đại đế Soladin, tiếp tục tuân theo đạo lý làm con người hưng thịnh mà bước tiếp, nếu có một ngày, điều xấu xa và trì trệ làm mờ mắt con cháu của chúng ta, thì hãy để Bão Phong thành hủy diệt trong tuyệt vọng!”.

- 1200 năm trước, lá cờ sư tử của vương quốc Bão Phong đã cắm trước khe núi này. Đón lấy ánh nắng đầu tiên của ngày lập quốc.

- Nhưng Windsor, cậu nói ta biết, tại sao sau 1200 năm, lãnh địa trực thuộc Bão Phong thành cũng chỉ có khu rừng Elvin là chủ yếu? Tại sao vùng phía Tây hoang vu chỉ xếp phía sau vì từ “hoang vu”? Tại sao núi Redridge cằn cỗi lại có chữ “tích”?

- Windsor, kiếm của cậu rút ra là vì ai? Không phải chính là vì tương lai, vì ngày mai, vì con cháu của chúng ta, vì để thế hệ sau có một nơi sinh sống rộng lớn hơn, vì không cần sinh sống dưới sự ám ảnh của quái vật và sự uy hiếp các thế lực ngoại xâm sao.

- Điều Bão Phong thành cần, không phải một binh lính đầu óc đơn giản, mà là một người lãnh đạo tiên phong!

- Windsor, trả lời ta, cậu có chấp nhận đi cùng với ta làm người lãnh đạo tiên phong không?

Miệng Windsor lắp bắp, quá rõ ràng, tâm hồn nhỏ bé của anh đã bị người xuyên không Đỗ Khắc lay động.

Thế nhưng, trong lòng anh ấy vẫn còn sự kiên trì khác thường.

- Ngài Marcus, tôi yêu cầu ngài trình bày kế hoạch của ngài, kế hoạch hoàn chỉnh.

Windsor ngồi dậy, đôi mắt xanh mang theo sự kiên định và do dự khó lòng lay chuyển.

- Ta sẽ trình bày cho cậu biết.

Sau 15 phút, Đỗ Khắc dẫn Windsor đến bến tàu của Bão Phong thành.

Tàu thuyền!

Từ giây phút bắt đầu phát triển ở Bão Phong thành, Đỗ Khắc đã nghĩ ngay đến tàu.

Không thể nào quên, trong phim điện ảnh Warcaft, đội vệ binh áo giáp Bão Phong thành bị người thú nhấn chìm trong đại dương xanh thẳm. Trong địa hình phức tạp, cho dù là sức mạnh hay sự nhanh nhạy thì người thú luôn chiếm thế thượng phong là điều không thể bàn cãi.

Con người không quen với địa thế trắc trở, gập ghềnh, đối với người thú quen với hoàn cảnh khắc nghiệt, thì chỉ là chuyện nhỏ.

Căn cứ theo tiến trình lịch sử thì Đỗ Khắc không hề xem trọng Bão Phong thành. Nếu anh ấy xuyên không lên người của quốc vương Ryan, nói không chừng còn cứu được. Đáng tiếc, không phải vậy, anh chỉ là một thường dân. Dù có được sự trợ giúp của hệ thống, điều Đỗ Khắc có thể làm cũng có giới hạn.

Cho nên Đỗ Khắc nghĩ đến tàu, cho dù là sau này rút lui hay tấn công đều cần tới tàu.