Báo Thù Độc Liên Hoa

Chương 12



Phó Ức Lam không thể tin nổi, trên đời này chưa có người đàn ông nào lại đối với cô ta không phong độ thân sĩ như vậy cả!

Cô ta cắn chặt răng, bất luận thế nào, hôm nây nhất định phải kéo Lật Hạ xuống nước chung. Vì thế, liền khóc lóc: "Lật Hạ, cho dù cô có hắt nước lên người tôi, tôi cũng không trách cô đâu. Chỉ cần cô không tức giận nữa là tốt rồi."

Nhưng hiển nhiên, lời này thốt ra chả còn ai tin tưởng nữa cả.

Lật Hạ còn chưa kịp nói gì, Tô Tiếu đã mở miệng: "Không phải là cô tự đổ nước lên người mình sao? Thật là một đóa hoa vừa tiện vừa "thiện" mà. Có lời này của cô thì tốt rồi, giờ tôi cũng đang giận, cô thích người khác nguôi giận thế sao, thành toàn cho cô nhé!"

Tô Tiếu cầm lấy chai nước trên bàn, hất toàn bộ chỗ nước còn sót lại lên người Phó Ức Lam.

Phó Ức Lam thậm chí không kịp nhắm mắt, nước dính vào mắt khiến mắt ả ta đau xót.

Càng thêm chật vật, càng trở thành trò hề hơn nữa.

Lửa giận trong lòng rốt cục bùng cháy, cô ta vô thức vung tay lên.

Một cái vung tay này, không khống chế được sức mạnh, nghe được cả tiếng gió, trong phòng học im lặng liền trở nên rõ ràng. Bạn học đều giật mình, lại nhìn Phó Ức Lam trong mắt tràn ngập thù hận thấu xương, cộng thêm chất lỏng màu đỏ chảy trên mặt, trông vô cùng đáng sợ, như một con độc xà đang phun độc.

Khiến cho người ta phải sởn gai ốc.

Chỉ mười phút ngắn ngủi, hình tượng Phó Ức Lam đáng yêu thiện lương hoàn toàn sụp đổ.

Có người bắt đầu nói: "Đi đi, đừng ảnh hưởng chúng tôi học!"

Nghê Lạc không chút để ý, ngón tay gõ gõ mặt bàn, nó một câu: "Năng lực của Phó tiểu thư rất tốt rồi, tôi thực không còn gì để dạy cô cả. Bỏ một buổi cũng không sao, cô vẫn nên đi chỉnh đốn lại bản thân đi."

Lật Hạ sửng sốt, chẳng lẽ mọi chuyện lúc nãy, Nghê Lạc đứng ở ngoài đều nghe thấy cả, cho nên mới châm chọc cô ta năng lực thao túng lòng người hoàn toàn có thể làm huấn luyện viên. Nói như vậy, thì biểu hiện vừa rồi của mình....?

Lật Hạ lúng túng.

Nhưng những lời này của Nghê Lạc chỉ có vài người là nghe hiểu ý tứ đằng sau, mà Phó Ức Lam vừa vặn lại thuộc số còn lại. Cô ta lại còn tưởng Nghê Lạc biết những chuyện tốt trước kia của cô ta, có hảo cảm với cô ta, nên mới tìm bậc thang cho cô ta xuống.

Hừ, cô biết là mình vô cùng hoàn hảo mà, là đàn ông, tất nhiên đều sẽ cảm thấy hứng thú với cô ta. Lúc này cô ta mới bình tĩnh lại, gửi đến Nghê Lạc một ánh mắt biết ơn vô hạn, rồi mới xấu hổ chạy ra khỏi phòng học.

Nghê Lạc không để ý, chỉ nhìn đồng hồ: "Còn 42 phút."

Khắp nơi vang lên thanh âm vừa oan giận lại vừa vui vẻ.

Mà Lật Hạ chỉ nhìn người trên bục giảng, trong lòng nổi lên chủ ý.

Nghê Lạc hôm nay ăn mặc rất thoải mái, không quá nghiêm túc nhưng cũng không quá tùy tiện. Nội dung giảng là về nói về tập đoàn và về thành tích cá nhân, không dùng bảng viết, toàn bộ quá trình đều là anh nói về quá trình mình tham gia dự án thu mua đàm phán và mở rộng dự án.

Khi nói chuyện, khóe môi luôn hàm chưa nụ cười lịch sự, nhưng trong ánh mắt cũng có chút láu cá cùng trêu đùa. Tuy rằng tỏ vẻ thản nhiên, nhìn qua không quá gần gũi, nhưng cũng không có cảm giác xa cách, ngược lại từ lời nói lại lộ ra sự nhàn tản cùng tùy ý.

Thực hiển nhiên, khuôn mặt nghiêm túc là thói quen khi làm việc trên thương trường, liễm thế tuy trầm ổn những cũng không che dấu được tính tình phóng khoáng tùy ý, giống như hôm chơi Guitar hero vậy.

Đây là ấn tượng của Lật Hạ với anh.

Cô đối với anh, quả thực có hứng thú.

Có chừng mực, có cá tính, có hài hước, phản ứng nhanh nhẹn, thẳng thắn, không dối trá, không trăng hoa ong bướm, không dễ bị che mắt, hơn nữa.....

Anh họ Nghê.

Lật Hạ ngón tay nhẹ nhàng xoay bút, trong đầu suy nghĩ....

Mọi người đều bị cuốn vào bài giảng, không biết có bao nhiêu là vì nội dung, bao nhiêu là vì người giảng nữa.

Trước khi tan học 10 phút, Nghê Lạc nói: "Mọi người có gì thắc mắc có thể nói. Có thể hỏi 10 câu."

Lập tức có nữ sinh hỏi: "Anh có bạn gái chưa ạ?"

Trong phòng học lập tức rộ lên tiếng cười, các nam sinh thì lắc đầu ngán ngẩm. Nghê Lạc cũng chỉ tầm tuổi bọn họ, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn một số nghiên cứu sinh, thật khiến cho người ta chỉ có thể cảm thán vận mệnh.

Nghê Lạc đã không còn dáng vẻ như vừa nãy, nhẹ nhàng cười: "Tôi đã nhớ. Câu hỏi tiếp theo?'

"Nghe nói Nghê gia và Việt gia thâu tóm Ninh gia là vì thù riêng?"

"Chị gái song sinh của anh sau khi đổi trở về, quan hệ với anh như thế nào?"

"Anh có hay không...."

Tất cả đều là hỏi tin tức bát quái. Nghê Lạc nhếch mày mang theo tươi cười, nói: "Đủ 10 câu rồi, không thể hỏi nữa."

Tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt sáng rực như bóng đèn, chờ anh trả lời.

Không nghĩ tới, giây trước anh vẫn đứng tựa người vào bàn, giây sau đã đứng thẳng dậy, dáng vẻ chuẩn bị rời đi: "Tất cả đều là vấn đề cá nhân, không đúng trọng tâm bài giảng hôm này. Buổi học hôm nay đến đây làm kết thúc."

Mọi người đều "Ồ" lên thất vọng, có một số người thật sự nghe giảng liền kháng nghị: "Mấy cái đó không phải chúng tôi hỏi, chúng tôi muốn hỏi một lần nữa."

Nghê Lạc cười: "Vừa rồi tôi một câu cũng không nghe được câu hỏi nào liên quan đến chuyên môn cả. Có trách thì trách các anh không chiếm được cơ hội thôi."

Mấy người vẫn không phục: "Đó là mấy cô ấy hỏi, tại sao lại ảnh hưởng đến chúng tôi chứ?"

Nghê Lạc gần như đã biến mất chỗ cửa ra vào: "Có đôi khi, khuôn phép quy củ, chính là không có đạo lý như vậy đấy."

Lật Hạ nhịn không được cong cong khóe môi, đúng vậy, thương trường chính là như vậy.

Cô thu dọn sách vở, cũng không quay về kí túc xá mà đi thẳng đến bãi gửi xe. Lái xe mình đến gần chỗ xe Nghê Lạc đậu, sau đó mất sức chín trâu hai hổ tự đục thủng săm xe của mình.

Thấy Nghê Lạc đang đi tới, cô liền làm bộ cũng vừa đi tới, mở cửa xe, còn cười với anh: "Thầy Nghê thật nhỏ mọn, một câu cũng không cho người ta hỏi."

Thầy Nghê?

Nghê Lạc khóe mắt giật giật, nói: "Trực tiếp gọi tên đi, xưng hô này, quá kinh khủng."

Nháy mắt này làm gì còn bộ dáng nghiêm túc trong phòng học chứ.

"Nghê Lạc, " Lật Hạ cười cười, "Lần sau gặp lại." Cô còn cố ý vẫy tay tạm biệt với anh, ánh mắt Nghê Lạc không tự chủ nhìn qua, sau đó nhíu mày: "Lốp xe cô thủng rồi."

Lật Hạ kinh ngạc cúi đầu: "Ai làm chứ?" Dứt lời, lại lo lắng nhìn đồng hồ, lẩm bẩm: "Nguy rồi, còn phải đi nhà trẻ đón Kiều Kiều nữa."

Nghê Lạc không chút nghi ngờ nói: "Tôi cho cô đi nhờ."

Lật Hạ nghe lời ngồi lên xe, trong lòng thầm đánh dấu tích ở ô "Tốt bụng".

Lên xe không lâu, Lật Hạ liền đi thẳng vào chủ đề:

"Nghê Lạc, nghe nói tập đoàn của anh chuẩn bị xây dựng một căn cứ mô phỏng thực chiến ở ngoại ô?"

"Đúng vậy." Nghê Lạc nhíu mày theo thói quen, "Cho nên?"

"Lật thị có một lô hàng trang thiết bị bên ngoài rất tốt, tôi muốn hỏi, chúng ta liệu có thể hợp tác không?"

Sân vận động tư nhân sang trọng của Hoa thị, có thể tới đều là lão bản của các xí nghiệp lớn. Nếu đàm phán thành công, không nói đến lợi nhuận thực tế, mà chỉ riêng tiền quảng cáo thôi cũng là một con số không tưởng rồi.

Lật Hạ cũng là nghe nói Phó Lam thương hạ cũng chuẩn bị cho ra sản phẩm mới, nên mới nghĩ đến việc chủ động này.

"Ý cô là Extreme?" Nghê Lạc hỏi.

"Đấy là chuyện của bộ phận thị trường và bộ phận tiêu thụ."

Lật Hạ không nói gì.

Vô nghĩa, đương nhiên là tôi biết điều đó, nên không phải tôi đang xin phép ông chủ lớn là anh sao?

Lật Hạ giật nhẹ khóe miệng, vẫn không bỏ cuộc: "Vậy tôi có thể xin phương thức liên lạc của giám đốc phụ trách không?"

Nghê Lạc đánh tay lái, vẻ mặt thực sự suy nghĩ, nói: "Không."

Lật Hạ:......Quỷ tha ma bắt tên ngạo kiều* chết tiệt nhà anh đi!

*một từ ngữ thường dùng trong đam mỹ, ý chỉ những người bên ngoài rất lạnh lùng kiêu ngạo nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ và ôn nhu.

Trong đầu Lật Hạ bỗng hiện lên một ý nghĩ, không nhịn được cười, nói: "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề cá nhân chứ?"

Nghê Lạc liếc nhìn cô một cách kì quái, còn chưa kịp từ chối, Lật Hạ liền cười ra tiếng: "Anh là gay phải không?"

Tuy rằng cô cũng không thấy mình có nhiều sức hấp dẫn, nhưng theo lẽ thường, một người đàn ông bình thường sẽ không giống như Nghê Lạc, có vẻ chán ghét phụ nữ một cách kì quái như vậy. Lại nhìn tình huống trước mắt, anh rõ ràng là một người đàn ông độc thân không tệ, điều này khiến Lật Hạ một thời là hủ nữ thực không thể không nghĩ nhiều.

Trán Nghê Lạc hiện một đống vạch đen, bị lời nó của cô đả kích đến run cả tay, chợt nghĩ đến lúc anh giả làm đồng tính, có ai đó đã từng nghiêm mặt uy hiếp: Em có tin chị sẽ tuốt hết con cháu của em ra để thụ tinh ống nghiệm, tìm người đẻ thuê không???

Bóng ma, câu nói này thực sự đã trở thành bóng mà trong lòng Nghê Lạc.

Mà lúc này, cô gái tên Lật Hạ kia, khi không cũng cười đến âm nhu như vậy, nếu ai đó chọc phải cô nàng, chắc chắn sẽ dựng lên gai nhọn toàn thân không góc chết mà công kích người ta mất.

Cùng ai đó giống nhau như đúc!

Lúc nãy đứng ở bên ngoài anh ta đã thấy cả rồi, được chưa?

Nghê Lạc suýt chút nữa mất kiềm chế, nhẫn nhịn: "Trước đây từng trải qua...", dừng lại một chút, giọng điệu giống như phản bác: "Chẳng phải cô cũng vậy sao? Cũng giống tôi ghê tởm loại phụ nữ như vậy?"

Lật Hạ sửng sốt, nghiêng đầu nhìn anh, lúc anh nói những lời này, cũng không có cảm giác quá chán ghét. Thế là Lật Hạ suy đoán, thì ra là do trước đây từng bị người ta làm khó?

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Lang Húc, nhưng chỉ lướt qua.

Đối với lời nói của Nghê Lạc, Lật Hạ cũng không khó chịu, ngược lại còn cười tươi: "Nhìn thái độ ghét bỏ của anh đối với nữ sinh kia, xem ra trước kia bị không ít người tính kế đâu nhỉ? May mắn là ít nhất tôi cũng không thuộc loại anh ghét, phải không?"

Nghê Lạc tự nhiên biết người cô nói là Phó Ức Lam.

Quả thực một người đàn ông mà không có đồng tình hay thương hại một cô gái điềm đạm đáng yêu đang bị bắt nạt, cũng không hề dâng lên ý niệm muốn bảo vệ cô ta, thì rất không bình thường.

Vài năm nay, Nghê Lạc thực sự đã được lĩnh hội toàn bộ hiểu biết về Bạch Liên Hoa cả rồi. Loại trò mèo của Phó Ức Lam, so với mấy người kia thì chỉ như múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

Nghê Lạc không để ý đến cô, Lật Hạ lại có tâm tình ngắm cảnh qua cửa sổ, khóe miệng giương lên nụ cười.

Lúc đi đến nhà trẻ, Kiều Kiều đang ngồi trên xe lăn, đôi tay nhỏ bé bám lấy lan can nhà trẻ, giữa mi tâm ánh lên niềm vui sung sướng, đôi mắt tràn ngập sự trông mong.

Lật Hạ liền chạy nhanh qua đó.

Bởi vì là tự Kiều Kiều muốn được đến trường nên Lật Hạ mới đồng ý cho bé đến đây. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, hiển nhiên, bé cũng không được vui vẻ cho lắm.

Cô giáo cũng tỏ vẻ ăn năn, nói lũ trẻ nghịch ngợm, luôn đem xe lăn của Kiều Kiều ra làm trò đùa. Tuy rằng trẻ con vô ý, nhưng Kiều Kiều cũng không tránh khỏi bị tổn thương.

Lật Hạ có chút hối hận tại sao mình lại tùy tiện để Kiều Kiều đến trường, tâm trạng nặng nề đi vào trong sân, liền thấy Nghê Lạc không biết đã xuống xe từ lúc nào, đứng bên cạnh Kiều Kiều, dáng người cao lớn thẳng tắp như một gốc bạch dương.

Tiểu Kiều Kiều ngồi bên chân anh ta, khó khăn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Nghê Lạc.

Từ lúc bé sinh ra đến giờ chưa bao giờ gặp một người đàn ông trẻ tuổi nào như Nghê Lạc, nên bé ngửa đầu hết cỡ, đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp nhìn Nghê Lạc không ngừng, trong đầu thầm suy nghĩ.

Người này, không phải là anh bạn nhỏ, cũng không giống ông ngoại, có vẻ lớn như ba của các bạn học khác. A, đúng rồi, anh ta cũng tầm tuổi mẹ nhỏ!

Hoàng hôn chiếu xuống khiến khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mãi của Kiều Kiều ửng đỏ, vừa kích động lại vừa vui vẻ, ngửa cổ, nhoẻn miệng cười, giọng nói trẻ nhỏ giòn tan: "Ba nhỏ!"

Lật Hạ sửng sốt dừng lại.

Nghê Lạc không chút nhận ra, liếc nhìn xung quanh, đứa nhỏ đều đã đi ra cả rồi, sao vẫn không thấy ai ta?

Anh lười biếng cúi đầu, chợt phát hiện bên chân có một cái đầu nhỏ, cười đến sáng lạn rực rỡ, nội tâm không khỏi run lên: cái vẻ mặt mang đầy chờ mong cùng hưng phấn, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ, vẻ đáng yêu bắn tứ phía này là.....

Ơ, gọi mình à?

Nghê Lạc nhướn mày, khóe môi giật giật, rặn ra một chữ: "Hả?"