Báo Thù Độc Liên Hoa

Chương 35



Buổi họp báo của Bách hóa Phó Lam sẽ được tổ chức ở đại sảnh tầng 1 nơi tập trung nhiều người nhất của bách hóa, phía trên đại sảnh là giếng trời, tất cả mọi người ở trên mười tầng lầu đứng ở trên hành lang nhìn xuống đều có thế xem rõ.

Tầng 1 và tầng 2 còn có hai cầu thang hình bán nguyệt rất lớn.

Lật Hạ đứng ở hành lang tầng hai, ánh mắt tùy ý nhìn lướt một vòng xung quanh. Ngẩng đầu lên, ở mỗi tầng lầu đều là nhân viên của bách hóa Phó Lam đang đứng xem.

Lật Hạ đeo kính râm lên, đứng lẫn vào một đám nhân viên khiến mọi người không dễ nhận ra.

Lại liếc mắt nhìn đám người đang đứng nhốn nháo ở tầng 1, người đông như kiến, phóng viên vây kín sân khấu, máy quay máy ghi âm micro đều đã được sắp xếp vào vị trí.

Vị trí này của Lật Hạ vừa vặn đối diện ghế chủ tịch ở giữa và tấm phông đằng sau với hàng chữ "Họp báo công bố tin tức của Bách hóa Phó Lam"

Ánh mắt cô lại dọc theo cầu thang hình vòng cung hướng lên trên, dừng lại ở phòng nghỉ trên tầng hai, thấp giọng hỏi: "Lam Hân đang ở đó?"

Giản Nam ở bên cạnh nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức gật đầu: "Đúng vậy."

"Phó Hâm Nhân không biết Lam Hân ở đây ư?" Lật Hạ bật cười, "Cửa phòng cách âm cũng không tốt đâu nhỉ?"

"Cô yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Một lát nữa tất cả lời nói của Phó Hâm Nhân, bà ta nhất định sẽ nghe rõ." Giản Nam mặt mày hớn hở nói: "Lam Hân là tôi dẫn tới, mấy người Phó gia đều không nghĩ bà ta sẽ tới. Nhưng tôi có nói chuyện này với Lam Ngọc rồi."

Lật Hạ hơi nâng mắt lên, thầm than chỉ e ông ta cũng là người không sợ thiên hạ loạn, liền hừ lạnh một tiếng: "Ông thật đúng là chuẩn bị đến xem kịch nhỉ."

Giản Nam hoàn toàn không phủ nhận:

"Lát nữa đợi đến khi Phó Hâm Nhân tuyên bố trách nhiệm, Lam Ngọc sẽ đi vào căn phòng đó để gặp Lam Hân." Giản Nam càng nói càng kích động, làm cho Lật Hạ đứng bên cạnh càng thêm khó chịu, người đàn ông này sao lại nói nhiều như mấy bà thím trung niên thế không biết.

"Lam Ngọc đã bị Lam Hân áp chế cả đời, lần này cuối cùng cũng có thể trở mình rồi. Lần này bà ta nhất định sẽ vô cũng hãnh diện lên mặt hất cằm với Lam Hân cho mà xem. Dù sao cũng không thể đánh nhau ầm ĩ lên được mà."

Lật Hạ không nói gì, chỉ bình tĩnh hạ mắt. Phó Hâm Nhân dẫn hai đứa con gái của mình và mấy người phụ trách chính lên sân khấu, bên dưới âm thanh nghị luận đều vang lên rầm rì.

Giản Nam lại kề sát vào tai Lật Hạ, nhỏ giọng nói: "Về sau nếu còn loại viêc tài sắc song thu thế này thì hy vọng tiếp tục hợp tác nhé."

Lật Hạ cảm thấy ông ta đứng quá gần mình, nhíu mày ghét bỏ, dịch một bước sang bên cạnh tạo ra một khoảng cách xa xa, sau đó mới thản nhiên quay đầu lại, chậm rãi nói: "Trâu già gặm cỏ non sao?"

Giản Nam không hề bị câu châm chọc này của cô ảnh hưởng, không hề biết xấu hổ nở nụ cười dâm ô: "Không phải tôi đã nói rồi sao?" Nói xong ánh mắt lại say mê nhìn về phía sân khấu.

Lật Hạ nhìn về phía Phó Tư Lam và Phó Ức Lam, im lặng một lúc, nói: "Ông tự lực cánh sinh đi, đừng làm tôi ghê tởm."

Giản Nam cười lớn tiếng, không nói gì.

Lúc này, Phó Hâm Nhân ở bên dưới đã bắt đầu lên tiếng: "Kính thưa các vị phóng viên nhà báo, đối mặt với sự việc sửa lại hạn sử dụng thực phẩm này, đối mặt với các bằng chứng rõ ràng đã đưa ra trước công chúng, chúng tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Đầu tiên, chúng tôi, bách hóa Phó Lam, trước mặt toàn thể những người tiêu dùng, xin được gửi tới lời xin lỗi chân thành nhất!"

Nói xong, tất cả mọi người ở trên sân khấu đều đứng dậy cúi gập người xuống.

Đây chính là muốn thừa nhận.

Dưới sân khấu lập tức bùng nổ, mọi người đều tranh nhau đưa ra câu hỏi

"Các vị đây chính là đang thừa nhận mình có sữa chữa lại hạn sử dụng sao?"

"Vậy còn Lang thị thì sao? Đây là do các vị tự ý sửa hay là Lang thị ngầm ngầm đồng ý cho các vị làm như vậy?"

Phó Hâm Nhân im lặng trong chốc lát.

Phó Ức Lam thấy vậy thì liền tiếp lời, kiên định nói: "Sự việc lần này, là bởi vì bên trong Bách hóa có người có tư tâm, là do chúng tôi quản lý không tốt, không liên quan gì đến Lang thị. Tôi tin rằng các vị chắc chắn cũng đã tìm hiểu ở bên kia trước khi đến đây rồi nên cũng đã sớm biết câu trả lời. Còn về phần trách nhiệm thuộc về ai.........."

Phó Hâm Nhân đột nhiên cắt ngang lời của cô ta, tự mình nói tiếp:

"Sự việc ngoài ý muốn lần này, bởi vì công ty quản lý không tốt, bên trong công ty quyền lực không được phân bổ đều, phần lớn quyền lực đều chỉ tập trung nằm trong tay một vài người dẫn đến rất nhiều quyết sách quan trọng đều không được thông qua ban giám đốc cũng như tầng lớp quản lý cấp cao của công ty. Chính điều đó mới dẫn đến sự việc như ngày hôm nay. Tuy rằng bên trong nội bộ Bách hóa có một bộ phận người bị lợi ích làm cho mờ mắt, nhưng rất nhiều cổ đông cũng như quản lý cấp cao của công ty vốn không ủng hộ điều này, tuy nhiên xảy ra lỗi lầm như ngày hôm nay chung quy cũng là do lỗ hổng quản lý của chúng tôi. Sau chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ cải cách lại chế độ quản lý của công ty, nghiêm khắc khống chế tất cả các hạng mục liên quan đến chất lượng sản phẩm. Chúng tôi cũng xin cam đoan sự việc như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Các phóng viên bên dưới lại bùng nổ:

"Rốt cuộc ai là đầu sỏ gây nên chuyện này?"

"Mấy vị định đơn giản dùng cái từ "có người nào đó" để hàm hồ cho qua mọi chuyện ư?"

"Người đưa ra quyết định sửa lại hạn sử dụng rốt cuộc là ai?"

Phó Tư Lam vẫn luôn hạ mắt cúi đầu từ đầu đến cuối, không nói câu nào.

Phó Hâm Nhân lại lâm vào trầm mặc.

Phó Ức Lam nhìn hai người đều im lặng thì liền nóng nảy, cắn răng bình tĩnh nó: "Tôi và chị gái tôi vừa mới được tiếp quản Bách hóa Phó Lam cách đây không lâu, chuyện xảy ra trước khi chúng tôi tiếp quản. Mà khi đó, người ở Bách hóa Phó Lam có thể một tay che trời chỉ có thể là....."

Lời nói của cô ta lại bị Phó Hâm Nhân cắt ngang một lần nữa.

Phó Hâm Nhân sắc mặt cứng ngắc, hôm đó nhìn thấy được sự vô tình của Phó Ức Lam đã khiến ông ta cảm thấy rất không thoải mái rồi, nhưng ông ta cũng biết, chuyện đã tới nước này thì đẩy Lam Hân ra ngoài là cách duy nhất.

"Là Tổng giám đốc tiền nhiệm của Bách hóa," giọng nói vô lực của Phó Hâm Nhân vang lên, ông ta cúi đầu nói: "Lam Hân."

Sau một khắc im lặng ngắn ngủi, mọi người lại sôi trào:

"Có phải mấy người đã sớm phát hiện chuyện này cho nên mới sa thải Lam Hân phải không?"

"Bây giờ Lam Hân đang ở đâu?"

.....

Lật Hạ đạm mạc nhìn về Phó Hâm Nhân cả người tràn ra chút bi thương, cảm thấy hơi lạnh, vô ý thức siết chặt hai cánh tay mình. Cô nâng mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng nghỉ, nhịn không được suy đoán, Lam Hân lúc này ngồi bên trong nghe được những lời nói của Phó Hâm Nhân và Phó Tư Lam sẽ có tâm trạng như thế nào.

Mà giây phút này, Lam Hân ngồi trong phòng nghỉ đang tự rót cho mình một ly rượu, trên mặt vô cùng trấn định, ly rượu trong tay khẽ đung đưa. Toàn bộ tình cảm sâu sắc nhất cuộc đời này bà ta trao tặng hết cho hai người một nam một nữ. Một người thì bà ta yêu như sinh mệnh mình, một người thì coi như con mình dứt ruột đẻ ra. Vậy mà trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, hai người đó lại đồng thời phản bội bà ta.

Bà ta vất vả nhiều năm như vậy, tăng ca không biết bao nhiêu đêm, bán rẻ không biết bao nhiêu nụ cười....nhưng tất cả những khó khăn đó chưa bao giờ khiến bà ta suy sụp cả. Những câu nói châm biếm, những ánh mắt khinh bỉ, tất cả những thứ đó bà ta đều chưa một lần nhìn tới, chưa một lần để trong lòng.

Bao nhiêu năm như vậy, bà ta chưa hề cảm thấy sợ hãi, cảm thấy thương tâm.

Những vào giây phút này, bàn tay khẽ nâng lên, theo quán tính đưa ly rượu lên miệng, rõ ràng là một chai rượu ngon nhưng đến khi vào miệng không hiểu sao lại không còn mùi vị gì cả.

Đặt ly rượu xuống, đôi môi tô son đỏ thắm của bà ta cong lên một cách hung ác và nham hiểm, vẽ lên một nụ cười lãnh diễm. Chỉ bằng như vậy mà đã muốn đá bà ta ra rồi sao? A, thật đúng là xem thường bà ta mà.

Bà ta đứng lên, vừa muốn đẩy cửa ra thì cửa lại bị từ bên ngoài mở vào. Người đến là Lam Ngọc.

Nhiều ngày không gặp, người chị gái vĩnh viễn chỉ có thể làm nền trong ấn tượng kia đã hoàn toàn thay đổi, trang điểm đậm sắc, quần áo đỏ yêu dã, nhìn qua có chút phong thái giống bản thân mình khi ở trên thương trường.

Lam Hân nhìn thoáng qua sự sung sướng đắc ý không chút che dấu trong mắt khi thấy người gặp họa của Lam Ngọc, cười hừ một tiếng: "Chị gái à, chị đúng là ngày càng thấp kém đấy, lại còn bắt chước phong cách của em cơ mà. Chị không sợ chị càng làm như vậy thì anh Hâm sẽ lại càng nhớ đến em là?"

Lam Ngọc không cao tay như bà ta nên ngay từ câu nói đầu tiên đã bị kích thích, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa rơi xuống: "Cô còn ở đây mạnh miệng cái gì? Không nghe thấy ông ta vừa nói gì sao? Ông ta vừa mới đẩy cô ra làm thế thân chịu tội đấy. Cô chẳng qua chính là một tình nhân nhỏ bên ngoài để ông ta chơi đùa mà thôi, với ông ta mà nói, tôi và con gái mới là quan trọng nhất."

"Nghe thấy rồi." Lam Hân chậm rãi đan hai bàn tay vào nhau, trong nháy mắt chợt xuất thần, nhưng rất nhanh liền nâng mày cười khẽ: "Em chỉ là muốn nhắc nhở chị một chút, chị gái à, em chắc chắn sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của hai người đầu, vĩnh viễn không. Bất cứ lúc nào anh ấy nhìn chị cũng chắc chắn sẽ nhớ đến em, đặc biệt là lúc.....trên giường đó."

Lam Hân nở nụ cười chế giễu: "Nghe anh ấy nói, gần đây chị vẫn luôn học tập theo em, muốn học chút kĩ năng để có thể giữ anh ấy bên mình, nhưng anh ấy lại nói chị vẽ hổ không thành lại thành chó, cả người từ trong ra ngoài dù chỉ một ngón chân cũng khiến anh ấy cảm thấy chán ghét đó!"

Trong nháy mắt mặt Lam Ngọc liền đỏ rực, đỏ như bộ váy đỏ mà bà ta đang mặc trên người vậy. Bà ta chấp nhận hạ mình, sống trái với bản thân, chỉ hy vọng muốn níu kéo chồng mình, thật không ngờ ông ta lại ở sau lưng bà ta đem bà ta ra thành trò cười như vậy. Mà càng không ngờ hơn là bọn họ thế nhưng vẫn còn gặp nhau lần nữa bởi sau sự việc rùm beng lần đó bị công khai, ông ta còn thề là sẽ không bao giờ lên giường với Lam Hân nữa.

Lam Ngọc nhìn vẻ mặt lãnh ngạo tràn ngập nụ cười châm chọc của Lam Hân, vừa tức vừa thẹn, lửa giận bùng lên, đột nhiên vung tay lên tát Lam Hân một cái.

Lam Hân không ngờ đến động tác này của Lam Ngọc nên liền ăn trọn một cái tát. Trong khoảnh khắc sự tức giận kìm nén từ đầu liền bạo phát, quay phắt đầu lại, ánh mắt như độc xà, dùng toàn bộ sức lực tát lại lên mặt Lam Ngọc, mạnh đến nỗi gần như là đem bà ta tát ngã.

Lúc trước Lam Hân nghe được đoạn ghi âm Giản Nam đưa cho đã tức đến mức suýt chút nữa nôn ra máu, ép buộc bản thân uống vài chén rượu, uống đến đầu váng mắt hoa mới coi như nén lại được.

Nhưng giờ lại nghe lại một lần nữa, bà ta lại bị kích thích, trên mặt không còn chút huyết sắc, chỉ còn lại dấu bàn tay đỏ rực.

Lam Ngọc dựa người vào cái bàn, cười lớn tiếng như phát điên: "Cô có nghe thấy không, đây là người mà cô yêu đó!" Lời nói còn chưa dứt, Lam Hân bị chọc giận không có chỗ phát tiết lại hung hăng vung tay lên một lần nữa.

"Cô còn dám đánh tôi nữa sao?" Lam Ngọc ôm khuôn mặt bị đánh đến bỏng rát, hét chói tai, lớn tiếng mắng: "Cô đi đến ngày hôm nay hoàn toàn là báo ứng của cô! Là do cô chuyên môn đi đoạt đồ của người khác nên giờ mới không nhận được sự tín nhiệm của người khác như vậy!!!"

"Còn bà thì sao chứ?" Lam Hân cười lạnh, "Chồng của bà là do đoạt từ ai í nhỉ? Vinh hoa phú quý hôm nay bà hưởng là do ai mang lại đây? A, đây là báo ứng của tôi ư? Vậy thì Lam Ngọc, báo ứng của bà đang ở đâu đây?"

"Báo ứng của tôi đang ở ngay đây này!" Lam Ngọc mắng to, nhào lên xông về phía Lam Hân mà đánh.

Lật Hạ bấm đốt ngón tay tính toán, họp báo đã kết thúc rồi, theo lý thuyết thì bây giờ cảnh sát đáng lẽ ra phải tới rồi chứ nhỉ?

Còn đang mải suy nghĩ, từ trong phòng nghỉ đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn.

Tất cả mọi người đều quay đầu sang nhìn, liền thấy hai chị em Lam Hân Lam Ngọc đang xông vào đánh nhau thành một đoàn, trực tiếp cuốn lấy nhau nửa lôi nửa kéo đi xuống cầu thang hình vòm.

Lật Hạ há hốc mồm, quay đầu lại nhìn Giản Nam: "Ông thật là lợi hại!"

Giản Nam cười: "Không có gì, chỉ là để cho Lam Ngọc mang theo bản ghi âm đi kích thích Lam Hân một chút mà thôi. Lam Hân bị dồn đến đường cùng, đương nhiên là vò mẻ không sợ nứt rồi."

"Vò mẻ không sợ nứt, tôi thích câu này."

Giản Nam nhìn Lật Hạ đang mơ hồ cười, bèn được nước tiến tới thương lượng tiếp: "Cô xem tôi làm việc đắc lực như vậy, sau này......"

"Tôi không phải người dẫn mối." Lật Hạ thản nhiên cắt lời ông ta, "Thanh toán một lần luôn đi."

Giản Nam hoàn toàn im lặng.

Hình ảnh hai chị em Lam Ngọc "lăn" xuống dưới nhà gây hiệu quả chấn động thị giác rất mạnh. Phóng viên vừa thấy Lam Hân xuất hiện lập tức điên cuồng chĩa máy về phía bà ta chụp ảnh lia lịa. Đám người Phó Hâm Nhân cũng đầu váng mắt hoa không hiểu vì sao Lam Hân lại xuất hiện ở đây. Chuyện này như vậy chẳng phải càng khó vãn hồi sao?

Lam Ngọc và Lam Hân quần áo đều vô cùng hỗn loạn, tóc tai thì rối tung như tổ chim, mặt mũi thì vừa sưng lại vừa đỏ, không biết đã tát nhau bao nhiêu cái rồi.

Lam Ngọc đã sớm không chống đỡ được, choáng váng không phân biệt đông tây nam bắc, Lam Hân thì trái lại, tinh lực mười phần, lăn xuống dưới tầng rồi lại tiếp tục hung hăng tát một cái bữa, đánh văng Lam Ngọc xuống đất, nửa ngày không dậy nổi.

Phó Tư Lam nhanh chóng chạy tới ngăn cản Lam Hân, nhỏ giọng nói bên tai bà ta: "Dì nhỏ, xung quanh đều có người đang nhìn, đừng để mắc bẫy." Nhưng Lam Hân lại thẳng tay đẩy Phó Tư Lam ra.

Đám phóng viên thì lập tức hăng lên như đánh tiết gà muốn xông lên, Lam Hân thấy vậy liền hung hăng nhìn chằm chằm vào đám phóng viên, giơ tay chỉ thẳng vào mặt họ, gào lên: "Ai dám tới đây?!!!!"

Các phóng viên bị khí thế này làm cho chùn bước, ánh mắt hung ác tràn ngập cừu hận của người phụ nữ này như đang muốn cắn nuốt người ta vậy, khiến cho tất cả mọi người cả nửa ngày cũng không có ai dám tiến lên phía trước, đến một câu hỏi cũng không dám hỏi, tất cả đều chờ đợi đối phương lên tiếng trước.

Lam Hân hung dữ trừng xong đám phóng viên mới chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Phó Ức Lam một chút sau đó liền nhanh chóng lướt qua, dừng lại trên người Phó Hâm Nhân.

Phó Hâm Nhân cả người đột nhiên cứng đờ, há mồm muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không thốt lên nổi.

Nhưng Phó Ức Lam đứng bên cạnh lại dùng thanh âm bén nhọn lên tiếng: "Lương tâm mê muội đi làm chuyện sai trái cũng đã đành, bây giờ bà lại còn đánh người nữa sao?" Từ sau đoạn phim lần trước bị sáng tỏ, Phó Ức Lam vẫn luôn bị mắng là bất hiếu, kể từ đó, thời thời khắc khắc cô ta đều tự nhắc nhở bản thân mình phải đứng về phía mẹ mình.

"Lương tâm mê muội ư?" Lam Hân nở nụ cười hàm ý: "Loại súc sinh lương tâm thối nát như cô mà cũng có tư cách nói tôi không có lương tâm sao?"

Phó Ức Lam cứng họng, đang muốn lên tiếng chửi lại, nhưng lại nhận ra xung quanh còn có rất nhiều phóng viên đang nhìn, hơn nữa, dù sao bà ta vẫn là dì nhỏ của mình, cho nên lời nói độc địa ra đến miện rồi vẫn phải nuốt trở về, ra bộ ủy khuất nói:

"Dì nhỏ, tuy dì là người thân của cháu, nhưng chuyện này dì đã sai thật rồi. Đây là vấn đề liên quan đến sức khỏe của người tiêu dùng, sao dì có thể làm như vậy chứ? Nên mặc dù cháu là cháu ngoại của dì, nhưng nếu dì đã phạm phải lỗi lầm lớn như thế này thì cháu cũng chỉ có thể......"

"Hay cho câu "quân pháp bất vị thân"!" Lam Hân ngắt lời cô ta, hừ lạnh, "Lúc tôi có tiền có quyền, cô thân với tôi còn hơn cả mẹ ruột cô, sau khi phát hiện chuyện của tôi và ba cô còn thay tôi giấu diếm mọi người. Thật đúng là một cô cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng bây giờ tôi vừa mới gặp rắc rối thì lại lập tức không chút chùn tay ném đá về phía tôi, chà đạp lên tôi để đi lên? Phần tình nghĩa này, thật đúng là thiên địa chứng giám mà!"

Mặt Phó Ức Lam trắng bệch, không cách nào phản bác, chỉ thấy tia flash máy ảnh đang thi nhau chớp nháy kia như muốn chọc mù mắt ả ta vậy.

Phó Hâm Nhân cũng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, chỉ hận không thể lập tức đào một cái hồ mà chui xuống, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Lam Hân vẫn không ngừng đảo qua bên này.

"Phó Kim Nhân, ông đúng là chỉ yêu tiền, ngại tên chỉ có một chữ kim* vẫn không đủ nhiều, phải viết thêm hai chữ nữa, nên mới thành Phó Hâm Nhân. Quả thực không phụ lòng người, cái tên này rất hợp với ông, phụ lòng của Lật Y Nhân, phụ lòng của Lam Ngọc, phụ lòng của tôi."

*chữ hâm 鑫 trong tên Phó Hâm Nhân là được ghép lại từ ba chữ kim 金 (ps, editor k biết tiếng trung đâu, nhìn mặt chữ với ngữ cảnh để nói thôi, nếu sai các bợn cứ com nhiệt tình để t sửa nhé:)))))

Lời này đượm mùi đau xót, nhưng lại được Lam Hân nói ra một cách lạnh lùng và thản nhiên, không chút cảm xúc phập phồng.

"Lam Hân tôi thực sự bị mù rồi, trước kia nhìn ông lợi dụng bà ấy để leo lên địa vị cao, vậy mà còn không biết ông đáng hận đến mức nào. A, ở bên ông suốt hai mươi năm, thay ông tranh đấu giành thiên hạ mười năm, cái gì cũng cho ông, cái gì cũng cho ông hết, vậy mà ông lại báo đáp tôi như thế sao?"

Giờ phút này, tất cả các phóng viên đều im lặng. Từ tầng hai đến tầng cao nhất, hơn mười tầng, tất cả nhân viên đang đứng trên hành lang cũng đều im lặng.

"Là do tôi ngu ngốc, là tôi đã thua. Đến bây giờ, đến cả chửi súc sinh tôi cũng lười không muốn chửi nữa rồi, cả đời này ông đều dựa vào phụ nữ mà sống, nhưng xoay người một cái liền lôi phụ nữ ra mà chửi. Tiện đến như vậy đáng lẽ tôi nên sớm nhận ra mới phải chứ nhỉ. Nếu mười năm này ông không ngừng mở miệng chửi bới Lật Y Nhân, thì ai dám chắc mười năm sau người mà ông sẽ chửi bởi không phải là tôi chứ?" Lời này thốt ra đã khiến cho Phó Hâm Nhân phải cứng họng.

Nói xong, Lam Hân lại thản nhiên cười: "Nhưng cũng không sao cả, dù sao thanh danh tôi đã thối nát lắm rồi, có thêm một chút nữa cũng chẳng làm sao. Nhưng chẳng qua là, Phó Hâm Nhân ông thực sự không có đủ tư cách. Ông cùng em vợ làm bậy, vợ ông cũng đạp lên người ông mà theo những người khác làm bậy, vậy mà ông còn có thể tiếp tục đóng giả làm người đạo mạo khiêm tốn, gia đình ông vẫn có thể đóng giả một gia đình mẫu mực như vậy sao?"

Đại sảnh to như vậy lặng ngắt như tờ. Nội tình của Phó gia hôm nay bị ông khai hoàn toàn, hoàn toàn hiển lộ trước mặt mọi người. Mấy người Phó gia đều cảm thấy thẹn đến mặt đỏ tai hồng, không hẹn mà cùng nhau cúi gằm mặt không nói.

Lật Hạ đứng trên lầu quan sát, xấp ảnh chụp trong tay đột nhiên không muốn ném xuống nữa, dường như đã mất hết toàn bộ hứng thú.

Tình thế lạnh lùng giằng co không được bao lâu, đám người liền tách ra, sau đó là thân ảnh của cảnh sát xuất hiện, trong đó có một người tiến lên đưa cho Phó Hâm Nhân một xấp giấy nhỏ, giọng nói cứng rắn lạnh lẽo: "Từ hôm nay, Bách hóa Phó Lam bị đình chỉ mọi hoạt động để tiến hành điều tra, sẽ có đội nhân viên kiểm định chuyên nghiệp đến để tiến hành kiểm tra chất lượng sản phẩm của tất cả hàng hóa bên trong Bách hóa."

Toàn bộ người của Phó gia đều kinh ngốc (kinh ngạc + ngây ngốc), điều này sẽ mang lại tổn thất không thể lường được cho doanh thu và danh dự của Bách hóa đấy!

Nói xong cảnh sát liền xoay người: "Ai là Lam Hân?" Nhìn theo ánh mắt của mọi người, thấy Lam Hân với dáng vẻ lôi thôi người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng có chút kì lạ. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Lam Hân cũng rất thản nhiên, chỉnh đốn lại mái tóc bị Lam Ngọc làm cho rối tung, cười cười: "Người đứng sau việc sửa lại hạn sử dụng là tôi, bắt tôi về đi."

Phối hợp như vậy khiến cho tất cả mọi người đều ngoài ý muốn, ngay cả những phóng viên tinh quái nhất, đều phải há mồm kinh ngạc.

Cảnh sát theo lệ mà hỏi: "Còn những người khác thì sao?"

"Người đưa ra quyết sách chỉ có tôi thôi." Bà ta nói xong, lại nhìn về phía Phó Hâm Nhân, mỉm cười: "Ai mà chẳng biết ông ta chỉ là đồ vô dụng chứ. Chuyện của bách hóa, từ trước đến giờ ông ta đâu có quan tâm."

Phó Hâm Nhân nghe xong liền ngẩn ra. Lam Hân đang....bảo vệ ông ta sao?

Lật Hạ cũng há hốc mồm, đến tột cùng là chuyện gì đang diễn ra thế này? Cô còn tưởng rằng có thể mượn tay Lam Hân để kéo Phó Hâm Nhân xuống nước nữa kìa!

Bà ta thích Phó Hâm Nhân đến thế sao? Bị phản bội như vậy rồi nhưng vẫn còn che chở cho ông ta?

Hay là.......

Trong chớp mắt cảnh sát đã dẫn Lam Hân rời đi, Lật Hạ nhìn thấy trong mắt Lam Ngọc có sự oán hận, giận dữ, và cả xấu hổ, mà trên mặt Phó Hâm Nhân lại là sự nồng đậm bi thương. Lật Hạ đột nhiên hiểu ra, một câu nói cuối cùng kia của Lam Hân, sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng Phó Hâm Nhân, khiến ông ta cả đời cũng không thể quên được. Còn Lam Ngọc sẽ vĩnh viễn là kẻ thua cuộc....

Nhưng thực sự chỉ đơn giản như thế thôi sao?!

Lại một cái hạ mày nữa, nhưng đến khi Lam Hân ngẩng đầu lên một lần nữa, thì ánh mắt liền nhìn thẳng về phía Lật Hạ, khóe môi âm tà cong lên.

Trái tim Lật Hạ đột nhiên lệch một nhịp, mọi chuyện nhất định không đơn giản như vậy.

- ------------------

Phòng thẩm vấn bên trong cục cảnh sát, Lam Hân muốn Giản Nam làm luật sư nên bên trong cũng chỉ có hai người bọn họ, mà cuộc trò chuyện giữa hai người cũng là bí mật.

Lúc Giản Nam đến gặp Lam Hân thì cũng có chút chột dạ, nhưng Lam Hân lại vô cùng sảng khoái: "Lúc tôi bị cảnh sát bắt đi đã thấy ông đứng một chỗ với con nhãi kia rồi. Sau đó đã nghĩ, nhất định ông đã bị con bé đó dụ dỗ đến thu thập tôi. Hừ, lá gan ông đúng là đủ lớn đấy."

Giản Nam không được tự nhiên cười cười, da đầu cũng run lên.

Lam Hân thấy vậy cũng cười: "Không sao, ông không cần khẩn trương, tôi không trách ông. Dù sao mọi người ai cũng đều ham lợi ích mà. Hơn nữa...." Vẻ mặt bà ta đột nhiên có chút cô đơn: "Ít nhất hành động lần này của mấy người, đã giúp tôi nhìn rõ bộ dạng thật của ông ta...."

Giản Nam nghe xong liền cẩn thận hỏi lại: "Vậy lần này bà tìm tôi là để?"

"Đương nhiên là để bàn chuyện làm ăn rồi," Lam Hân nháy mắt liền khôi phục, dựa lưng vào ghế, "Xem tình huống của tôi bây giờ, xem ra là phải ngồi tù rồi, nhưng cũng không sao cả, dù sao ở bên ngoài cũng chẳng tốt đẹp gì. Ngồi trong tù nhưng có thể khiến người đàn ông Phó Hâm Nhân không quả quyết kia nhớ đến tôi cả đời cũng tốt. Tuy ông ta là người đàn ông bạc tình, nhưng vài phần tình của ông ta dành cho tôi, tôi vẫn thấy được."

"Vậy chuyện làm ăn mà bà nói là....?"

Lam Hân thu hồi suy nghĩ, nụ cười trên mặt biến mất, "Tôi có bốn người muốn đối phó, Phó Hâm Nhân, Lam Ngọc, Phó Ức Lam, và Lật Hạ."

Giản Nam ngẩn ra, sau đó lập tức xua tay: "Không không, loại chuyện báo thù này tôi làm không được đâu."

"Ai cần ông báo thù chứ?" Lam Hân cười nhạo: "Ông cũng quá coi thường mưu kế của tôi rồi. Ông chỉ cần nói cho mấy người Lam Ngọc, Phó Ức Lam, và Lang Hiểu, mỗi người một câu thôi, mà biến cố long trời lở đất sau đó, chỉ cần đợi là được."

Nói xong, khóe miệng Lam Hân liền cong lên một nụ cười quỷ dị.

Giản Nam tò mò, chỉ cần ba câu mà có thể hủy hoại Phó Hâm Nhân, Lam Ngọc, Phó Ức Lam và Lật Hạ sao? Sao có thể chứ?

Nhưng điều ông ta quan tâm nhất không phải là điều đó.

"Tôi sẽ được gì đây?"

"Tiền tài không đếm được." Lam Hân khẽ vuốt đôi môi đỏ rực của mình, nói tiếp: "Còn có thân thể của cháu gái ngoại của tôi tự động đưa đến cửa nữa."