Báo Thù Gì Chứ? Bận Yêu Đương Rồi!

Chương 1: Xâm nhập trái phép



Chu Nam thờ ơ nhìn về phía đối diện, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Đối phương nở nụ cười đầy thỏa mãn: “Bất ngờ không?”

Một giọng nói thánh thót tiếp lời ngay sau đó: “Giám đốc Chu thật sự tín nhiệm anh, sao lại nỡ phản bội người ta vậy chứ?”

Chu Nam thở ra một hơi đầy bất lực, anh và Châu Đông Doanh quen biết được năm năm, thái độ của đối phương luôn mềm mỏng quan tâm, đối tốt với người xung quanh và đặc biệt là anh. Thời gian lâu dài Chu Nam sinh ra chút hảo cảm, lần này xem như được sáng mắt rồi, Châu Đông Doanh thế mà lại là người của anh họ.

Lần này anh mượn cớ đi du lịch nhưng thật chất đến hòn đảo tư nhân lấy thứ mà bản thân đã bỏ quên, nào ngờ quay đầu đã nhìn thấy Châu Đông Doanh và Chu Tử Dụ, ý định của bọn họ là gì anh rõ trong lòng bàn tay. Chính là muốn nhắm đến cái vị trí mà anh đang ngồi, chỉ cần Chu Nam không còn nữa thì mọi thứ đơn giản hơn nhiều.

Anh không ngờ đến việc Chu Tử Dụ manh động như vậy, muốn trực tiếp giết chết mà không cần bày vẻ.

Châu Đông Doanh rút khẩu súng ra chỉa thẳng về phía anh, bày ra thái độ thiện chí: “Nếu đem con dấu công ty và toàn bộ số cổ phần chuyển giao qua cho Tử Dụ, tôi sẽ giữ mạng sống cho cậu.”

“Điên à?” Chu Nam nói rồi siết chặt thứ bản thân đang cầm trên tay, xoay đầu chạy dưới cơn mưa đạn, ông trời phù hộ cơ thể không biến thành cái tổ ong. Nhảy ra khỏi cửa sổ ở tầng trệt, anh lăn một vòng trên đất rồi đâm đầu vào rừng chạy bạt mạng.

Bọn họ muốn đuổi cùng giết tận, một mạch truy đuổi dai dẳng.

Chu Nam chạy đến cuối con đường, nơi vách đá cheo leo có tiếng sóng vỗ như đang mời gọi.

Châu Đông Doanh biết được đó là đường cùng nên thư thả từng bước, bên cạnh là Chu Tử Dụ đang thở dốc sắc mặt trắng bệnh.

Trạng thái chưa ổn định, Chu Tử Dụ đã cười nhạo: “Chạy nữa đi, xem mày chạy bằng cách nào?”

Tên đó nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng nói: “Giao những thứ đó ra, ngoan ngoãn một chút đi.”

Chu Nam nhìn xuống lòng bàn tay, anh vì đến lấy vòng cổ cho con mèo lười mà bị người dí chạy muốn hụt hơi, thật là tức muốn chết!

Anh cười nhạt, bình tĩnh mắng: “Bọn ngu.”

Thực sự không muốn chết dưới họng súng của những kẻ đó, anh chọn cách gieo mình xuống biển cơ may còn có thể sống. Ý niệm muốn giết người đã hiện ra quá rõ ràng, nó đâu chỉ vì muốn chiếm đoạt mọi thứ, là ganh ghét đến tột cùng muốn anh biến mất khỏi thế gian này.

Chu Nam cảm nhận được nhiệt độ của biển lớn, lạnh đến tê buốt, đôi tai trở nên ù ù chẳng rõ thứ âm thanh gì, mở mắt đã nhìn thấy một mảng đỏ ngòm. Vừa rồi đầu va vào đá, chân gãy mất một bên, thế thì cơ hội sống cuối cùng cũng không còn.

Tia lý trí cuối cùng của Chu Nam chỉ dùng để nắm chặt thứ đang cầm trong tay.

Cuộc đời này anh sống cho ba mẹ, hoàn thành những gì họ muốn, ít khi cười cũng không có bạn, cuộc sống gò bó đến mức ngạt thở.

Chết, có khi là sự giải thoát.

Anh nhắm mắt cảm nhận sự bồng bềnh, lượng oxi dần dần bị rút cạn, cơ thể ngày càng chìm xuống biển sâu.

Một ngày nắng tốt mây đẹp, biển xanh là mộ, Chu Nam không còn nữa.

“Meo meo.”

Căn phòng rộng lớn bao trùm bởi màu đen, người đàn ông nằm trên giường với hơi thở đều đặn, cục bông trắng nằm bên cạnh không ngừng kêu. Tiếng kêu cứ như bản nhạc du dương, êm tai đến mức Chu Nam nghĩ bản thân bị ảo thanh.

Anh bật dậy mồ hôi nhễ nhại trên trán, bàn tay trống trơn khiến Chu Nam trở nên bất an. Trong màn đêm chẳng nhìn được thứ gì chỉ có mỗi âm thanh do con mèo lười đang phát ra.

Rõ ràng thân thể bị làn sóng vùi dập, đau đớn vì va đập nhưng hiện tại chẳng thấy đau, bản thân hít thở dễ dàng, cảm giác vô cùng chân thực.

Khi ánh đèn được bật, không gian trở nên bừng sáng Chu Nam chăm chú nhìn cục bông trắng đang mè nheo.

Tiếng kêu của nó mỗi lúc mỗi lớn anh đủ tỉnh táo để nhận ra tiếng kêu khác thường, chưa định thần được bản thân đang gặp phải chuyện gì, đã gấp rút gọi cho bác sĩ thú ý.

“Chu thiếu gia yên tâm, có lẽ là đến kỳ động dục.”

“Làm phiền rồi, trong lúc nóng vội đã không nghĩ đến.” Anh thở ra một hơi, trách bản thân suy nghĩ không thấu đáo.

Chu Nam ngắt máy lập tức trở về giường cứ thẫn thờ nhìn trần nhà, bất giác lời nói bật ra khỏi miệng: “Mình đang sống sao?”

Lúc nãy cách xưng hô của bác sĩ có chút lạ, người đó gọi anh là thiếu gia. Vậy là hiện tại vẫn chưa tiếp nhận cái vị trí kia sao?

Chu Nam lật người định trò chuyện với mèo lười nào ngờ đập vào mắt là một thân hình săn chắc, làn da trắng như muốn phát sáng, cơ ngực rõ ràng từng đường nét, mái tóc bạch kim cùng với đôi mắt đỏ ngầu cứ nhìn anh trừng trừng.

Chu Nam cố giữ bình tĩnh hỏi: “Cậu là ai? Sao lại ở trong phòng tôi.”

Dạ Ảnh Quân mở miệng đã mắng người: “Chu Nam con mẹ nhà anh, nơi ngực trái không có tim sao?”

Chu Nam bị dồn đến đường cùng chẳng bày ra vẻ mặt thất thố, ngược lại đối với loại tình huống này thì căng thẳng không thôi, trong ánh mắt phản chiếu sự hỗn loạn rối rắm.

Người nọ ngũ quan hài hòa, chiếc mũi cao vút cùng với đôi mắt mèo hằng rõ tơ máu dường như đang căm hận thứ gì đó.

“Mèo của tôi?” Chu Nam lo lắng nhìn xung quanh.

“Mèo nào là của anh, tên khốn.” Dạ Ảnh Quân tức giận phản bác.

Chu Nam chưa kịp sắp xếp lại mọi chuyện đã phải đối mặt với vấn đề mới, cứ quỷ dị đến mức khó tin. Anh sợ hãi lui ra phía sau ý định muốn chạy khỏi phòng, chuyện kế tiếp thì tính sau.

Cậu nhìn ra dáng vẻ muốn một mình bỏ trốn của Chu Nam, một tay túm chặt cổ chân anh, dùng một lực nhẹ kéo người về.

“Thứ quỷ gì vậy?” Chu Nam vùng vẫy muốn thoát, chân còn lại không ngừng đạp vào bụng đối phương.