Báo Thù Gì Chứ? Bận Yêu Đương Rồi!

Chương 17: Vòng cổ làm từ nước mắt nhân ngư



Dạ Ảnh Quân quần quật soạn đồ, hắn sắp xếp mọi thứ vào đúng vị trí, lau dọn mọi thứ. Chu Nam tan làm, về đến nơi đã không còn chuyện để anh động tay.

Sau lớp rèm cửa là bầu trời xoay về xế chiều, căn phòng tràn ngập sắc cam đem đến cảm giác vô cùng yên ả, tấm lưng của Dạ Ảnh Quân bị ánh nắng chiếu rọi, hắn lười nhác kéo chăn trùm qua đầu.

Căn hộ này thiết kế độc đáo, một mặt được lắp kính chống tia UV, tầm nhìn không bị những tòa nhà khác cản trở, hoàng hôn trước mắt, về đêm có thể nhìn xuống khung cảnh bên dưới, quan sát dòng người tấp nập.

Dạ Ảnh Quân còn đem theo cái ghế lười đặt ở một góc, cùng với cái bàn tròn nhỏ, đã lâu rồi không thấy cái ổ dễ thương như vậy.

Chu Nam đặt cặp sang một bên, bắt tay vào việc rửa thực phẩm, nguyên liệu đều tươi sống. Anh sơ chế kỹ càng, sau đó đạp con mèo lười mấy cái.

“Đừng ngủ nữa, mặt trời sắp lặn rồi.”

Dạ Ảnh Quân ngái ngủ đáp: “Muốn ngủ thêm chút nữa.”

“Mặc quần vào rồi nấu ăn đi, tôi đói.”

“Ưm, hôn một cái.”

Chu Nam mở miệng còn chưa kịp nói đã bị hắn cướp lời: “Anh không thể đuổi tôi đi nữa rồi.”

Nửa gương mặt Dạ Ảnh Quân chôn vào chăn, căn phòng chìm ngập trong ánh hoàng hôn, nụ cười của hắn ít nhiều khiến Chu Nam dao động.

Dạ Ảnh Quân đứng tên căn hộ, chuyện đuổi đi sẽ không thể diễn ra. Quyết định này của Chu Nam phần lớn là muốn mèo lười yên tâm, hở chút là đòi đi, hở chút là nói anh đuổi cậu.

Chu Nam xoay người, muốn tự thân vào bếp. Dạ Ảnh Quân vội vàng bật dậy, hắn nhanh chóng mặc quần, lên tiếng ngăn cản anh: “Tôi đi đánh răng, đợi một lát.”

Bọn họ dùng bữa chiều dưới ánh hoàng hôn, không gian tĩnh lặng nhưng không nhạt nhẽo, trái lại còn có chút giống đôi tình nhân cãi lời gia đình muốn tự lập nghiệp.

Tuy không gian chẳng bằng ngày trước, mọi việc đều phải tự thân vận động nhưng Chu Nam lại cảm thấy không có sự khác biệt lớn. Anh cứ nghĩ bản thân sẽ khó thích ứng, nào ngờ chưa qua mấy ngày anh đã quen với nếp sống này.

Dạ Ảnh Quân lười nhác ba ngày rời khỏi nhà một lần, bởi vì phương tiện đi lại đã bị anh bán hết, lúc Chu Nam về cậu chỉ có nhiệm vụ nấu ăn rửa bát, làm ấm giường.

“Anh khi nào thì muốn nghỉ việc?” Dạ Ảnh Quân ôm con gấu bông trong lòng, lên tiếng hỏi.

Chu Nam nhìn thấy cậu ngồi ở chỗ ghế lười, đeo thêm cặp kính gọng đen thì khẽ nhếch môi, dễ thương thì không chính xác lắm nhưng không còn từ nào để diễn tả.

“Một hoặc hai tháng nữa, không gấp.” Anh thắc mắc hỏi “Cặp kính đó là sao? Mắt cận rồi?”

Dạ Ảnh Quân lắc đầu, mệt mỏi đáp: “Chống ánh sáng xanh mà thôi.”

Chu Nam liếc nhìn cái laptop đặt trên bàn tròn, nghiêm giọng hỏi: “Lại xem phim, cậu xem cả ngày có đúng không?”

“Anh có thể xem lịch sử truy cập, tôi không hề.” Cậu nói với vẻ mặt bình thản.

Chu Nam không để ý đến những việc đó, Dạ Ảnh Quân muốn xem gì anh đều không quản, chủ yếu không muốn đối phương cả ngày cắm mặt vào laptop.

Vài ngày trước cả hai đi mua điện thoại cùng nhau, nhìn vào danh bạ của Dạ Ảnh Quân anh có chút xót xa, chỉ có mỗi một dãy số, anh gặng hỏi cách mấy cậu đều không nói, quá khứ đó rốt cuộc kinh khủng đến mức nào mà khiến một chàng thiếu niên cố chấp giấu đi.

Dạ Ảnh Quân vứt gấu bông sang một bên, đi đến bàn làm việc tự nhiên ngồi lên bàn anh, chất giọng tự tin nói: “Tôi đã đi phỏng vấn rồi, sắp tới sẽ làm ở cửa hàng tiện lợi gần trường trung học phổ thông Tây An.”

“Tài chính không khó khăn đến vậy.” Chu Nam phì cười nói tiếp “Nhưng nếu cậu muốn trải nghiệm tôi vô cùng ủng hộ.”

Dạ Ảnh Quân siết chặt nắm tay đưa đến trước mặt anh, cậu thả lỏng vòng cổ lập tức rơi xuống, viên ngọc trai bóng loáng tròn chỉnh hiện ra trước mắt, giọng điệu trầm ổn nói: “Tặng anh.”

Những gì cậu nói trước đây hóa ra là thật sao? Đây là nước mắt của nhân ngư?

Chu Nam hoài nghi hỏi: “Là giả?”

“Vòng cổ được chế tác từ bạc, là tôi thiết kế còn ngọc trai là thật.” Dạ Ảnh Quân cẩn thận đeo vào cho anh.

Cổ của Chu Nam trước nay luôn hoàn hảo không thể nói cậu khéo tay, là do cơ thể của anh giúp món trang sức này trở nên đặc biệt, lấp lánh và phản chiếu sự thuần khiết. Vòng cổ với đường nét mềm mại, thoạt nhìn thích hợp cho nữ, nhưng khi anh mang vào lại toát lên một loại khí chất hoàn toàn khác.

Vừa quyến rũ vừa có sức hút, ngay cả Dạ Ảnh Quân còn không nghĩ nó hợp đến thế.

Cậu di dời tầm mắt, ngại ngùng nói: “Lúc đi làm anh có thể không mang.”

“Tôi nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận.” Anh điềm tĩnh đáp.

Dạ Ảnh Quân khẽ gật đầu, cậu vào phòng vệ sinh làm thủ tục trước khi ngủ, bản thân vui vẻ đi vào giấc, Chu Nam còn bận rộn với đống công việc và kế hoạch trong tương lai.

Sáng ra anh rời nhà trước khi mèo lười thức giấc, mọi hành động đều diễn ra trong âm thầm. Vốn còn tưởng ngày hôm nay cũng diễn ra suôn sẻ, nhưng không ngờ sóng gió của anh mới bắt đầu mà thôi.