Báo Thù Gì Chứ? Bận Yêu Đương Rồi!

Chương 5: Miệng lưỡi không tồi



Anh nghi hoặc hỏi: “Cậu có thể biến về thành mèo nữa không?”

Ngụ ý trong câu vừa rồi Dạ Ảnh Quân vẫn chưa hiểu lắm, cậu sừng sộ hỏi ngược lại: “Anh muốn vứt bỏ tôi sao? Chỉ mới đụng chạm một chút đã muốn đuổi người đi?”

“Không phải.” Chu Nam vội vàng giải thích “Nếu như ở trong hình hài của con người thì có rất nhiều điểm khác so với mèo, tôi chỉ muốn biết rõ một chút mới có thể giúp cậu.”

Áo choàng ngủ thường ngày Chu Nam mặc qua đầu gối, khoác lên người Dạ Ảnh Quân thì hoàn toàn phô bày đôi chân thẳng tắp đầy mê hoặc.

Cậu ngồi xuống bên cạnh, theo thói quen thường ngày mà dính sát lấy anh, giọng nói bình ổn chầm chậm phát ra: “Anh không cần phải lo những vấn đề đó.”

Trước khi chết cậu cũng là người, những giấy tờ liên quan đều có đủ, giấy khai sinh ngay cả giấy chứng tử cũng có rồi ấy chứ. Những năm này Dạ Ảnh Quân không quay về nhà, chẳng biết đã thành cái dạng gì rồi.

Dạ Ảnh Quân xoay người lấy đùi anh làm gối, vắt chéo chân bình thản hỏi: “Tôi biến thành người trông anh không ngạc nhiên gì cả.”

“Tôi có.” Thân người Chu Nam trở nên cứng nhắc, trái tim treo lơ lửng.

Cậu dùng đôi mắt mèo sắc lẹm của mình đánh giá một hồi, sau đó lên tiếng: “Tôi còn nghĩ vì loạt hành động xúc phạm kia nên anh mới như vậy, hóa ra vẫn ngạc nhiên à?”

Anh như cỗ máy bị hỏng đáp lời: “Đúng vậy.”

Dạ Ảnh Quân nắm lấy bàn tay lạnh toát của anh đặt lên đầu mình, thản nhiên nói: “Xoa đầu tôi.”

Khoảnh khắc chạm vào mái tóc bạch kim Chu Nam không muốn dứt ra, sợi tóc mềm mỏng bồng bềnh sờ vào cực kỳ thoải mái, thoang thoảng mùi hương quen thuộc ở đầu mũi càng khiến anh lưu luyến nhiều hơn.

Đôi môi ẩn ẩn nụ cười tự đắc của Dạ Ảnh Quân, cậu biết tên chủ nhân ngu ngốc đang không thoải mái với hình hài này, phải từ từ chỉnh đốn.

“Tôi sống được hai mươi năm rồi, tên Dạ Ảnh Quân, anh cũng có thể gọi tôi là Ảnh.” Cậu hồn nhiên giới thiệu.

Chu Nam có chút không muốn tin vào tai của mình, đối phương sống được hai mươi năm?

Mèo thành tinh?

“Trước tôi, cậu còn có vài đời chủ sao?” Ánh mắt chấn kinh của Chu Nam hoàn toàn bị đối phương nhìn thấy hết.

Dạ Ảnh Quân nhe răng nở nụ cười tươi rói: “Chỉ có anh là chủ của tôi thôi.”

Cậu là con trai út của tập đoàn Miêu Lan, từ khi sinh ra đã là người, khi phát hiện bản thân biến thành mèo đã hoảng loạn vô cùng, phải mất một thời gian dài để thích ứng, kể ra suốt quá trình đó còn kéo theo tên chủ nhân ngu ngốc. Trước khi ngoan ngoãn làm mèo, Dạ Ảnh Quân đã cáu bẩn trong mọi trường hợp.

Cậu đột nhiên thu lại nụ cười, có chút gì đó không đúng. Cơn tức giận sao lại biến mất rồi? Cậu phải dày vò tên chủ nhân ngu ngốc của mình mới đúng.

“Anh…”

“Vết thương…”

Cả hai lên tiếng cùng lúc, Dạ Ảnh Quân nhắm hờ mắt nhường cơ hội cho đối phương mở lời trước.

Thù còn đó, từ từ tính sổ sau, không gấp!

“Vết thương không nghiêm trọng chứ?” Chu Nam vừa hỏi vừa dùng tay kéo cầm cậu xuống.

Dạ Ảnh Quân được quan tâm lập tức làm bày ra dáng vẻ ấm ức, cậu xoay đầu tránh né sự đụng chạm, nhỏ giọng: “Đau, đau muốn chết luôn.”

Theo quan sát, câu nói nào phát ra từ miệng cậu đều tròn vành rõ chữ, vết thương có lẽ không đến mức phải đi bệnh viện. Dáng vẻ ủy khuất này thật biết cách làm người khác cảm thấy có lỗi. Hành động vô lễ lúc nãy của Dạ Ảnh Quân cứ như thế mà trôi vào quên lãng.

Chu Nam hạ giọng: “Cậu cũng cắn tôi, xem như chúng ta hòa nhau.”

“Nhưng mà vẫn còn đau.” Nói xong Dạ Ảnh Quân mở miệng, đưa chiếc lưỡi hồng hào của mình ra.

Anh bối rối đề nghị: “Vậy chúng ta đến bệnh viện.”

Cậu giận dỗi không đáp.

Trong hình hài là mèo anh có thể ôm vào lòng rồi ân cần vuốt ve, tình thế này biết dỗ dành thế nào mới phải.

Chu Nam thở ra một hơi hỏi: “Cậu muốn thế nào?”

“Hôn.”

“Không thể.” Anh thẳng thừng từ chối.

Lấy lý do Dạ Ảnh Quân mới thành người, không nhận thức rõ được giới tính nên anh có thể hiểu được phần nào.

“Hôn lên má thôi, giống như lúc tôi còn là mèo, anh vẫn hay hôn tôi khi chưa có sự cho phép.” Cậu mất kiên nhẫn nói một tràng.

Chu Nam trưng ra dáng vẻ khó xử, vội vàng bịt miệng đối phương, cuối người đặt nhẹ nụ hôn lên má cậu.

“Anh thật ngoan.” Dạ Ảnh Quân vô cùng mãn nguyện.

Chu Nam thật sự cạn lời, từ nay phải chấp nhận có thêm đứa em trai: “Không còn sớm nữa, tôi giúp cậu dọn phòng.”

Cậu đảo mắt hừ nhẹ sau đó phàn nàn: “Trước đây không phải anh cho tôi lên giường cùng sao?”

“Hiện tại, không thích hợp.” Chu Nam hắng giọng đáp.

Dạ Ảnh Quân ngồi dậy với khuôn mặt bí xị, có thể thấy hai cái tai thường ngày vểnh cao đột nhiên xụi lơ, cả khoảng trời bị bóng đêm nuốt chửng tóm lại dáng vẻ vô cùng thê thảm khiến người khác không thể lờ đi.

Anh ngoài mặt thờ ơ nhưng lời nói vô cùng để ý đến cảm xúc của đối phương: “Được rồi, cậu ngủ cùng tôi, chỉ hôm nay thôi.”

Nói rồi Chu Nam đứng dậy một mạch đi thẳng vào phòng, cái đuôi của anh cũng theo vào ngay sau đó. Cậu thuần thục vén chân nằm xuống bên cạnh anh, gần đến mức có thể đoán được người nằm bên cạnh đang hít vào hay là thở ra.

Chu Nam thuộc dạng dễ ngủ cũng dễ thức, anh chẳng biết đã ngủ từ khi nào nhưng vì tiếng rên rỉ nỉ non của người bên cạnh mà thức dậy.

Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ chiếu rọi đến gương mặt của Dạ Ảnh Quân, trên trán cậu thấm đẫm mồ hôi, giữa trán xuất hiện vài nếp nhăn. Cái miệng nhỏ cứ lẩm nhẩm thứ gì đó, bàn tay giấu trong chăn cũng siết chặt, thân người run rẩy không ngừng.

“Chu Nam, hức… Chu Nam.”

“Tôi đây.” Anh nhẹ giọng đáp lại.

Dạ Ảnh Quân trong vô thức đã nắm chặt góc áo anh không buông, đôi mắt nhắm nghiền kia lại đang thút thít khóc.

Nhìn cảnh tượng này chẳng biết đối phương đã gặp phải chuyện gì, duy nhất cảm giác đau muốn xé da xé thịt tồn tại trong Chu Nam. Mối quan hệ giữa anh và ba mẹ, không tính là thân thiết, bởi vì thời gian bọn họ ở bên nhau còn không bằng Chu Nam ở cùng với con mèo lười nhà anh.