Báo Thủ Giới E-Sport Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thiếu Gia Thật Giả

Chương 20



***

Trên đường đi.

“Tôi nói này em trai báo thủ, chỗ tôi có mấy bộ hàng hiệu cậu xem rồi chọn một bộ, ngày mai mặc đi qua đó không đến mức quá mất mặt.” Long Tề thậm chí còn phấn khích hơn cả Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ nhìn khung cảnh trời đêm ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn lờ mờ: “Không cần bận tâm mấy thứ đó, cứ mặc như bình thường là được rồi.”

“Không được, đó là tập đoàn nhà họ Sở đấy, sao cậu có thể ăn mặc tuỳ tiện như vậy được.” Long Tề đột nhiên cao giọng.

“Đối đãi với họ bằng sự tôn trọng tối thiểu là được rồi, tui cũng đâu phải là đi quỳ lạy hoàng thượng, là họ đến tìm tui đi thi đấu chuyên nghiệp mà.” Nguyễn Vũ nhìn đi chỗ khác.

“Hơn nữa, tui cũng không định đi thi đấu chuyên nghiệp, nên cũng không cần làm mấy điều thừa này làm gì.” Nguyễn Vũ cụp mắt xuống, hơi mím môi.

“Vì sao chứ, bao nhiêu người muốn tham gia thi đấu chuyên nghiệp cũng không đủ tư cách, tôi cũng muốn tham gia, chỉ tiếc là kỹ thuật còn hơi kém một chút, còn cậu được cả tập đoàn nhà họ Sở bế cơ hội qua luôn cho rồi đó.” Long Tề quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nguyễn Vũ uể oải vươn vai: “Anh Long, tui buồn ngủ rồi, lát nữa đến nhớ gọi tui dậy nha.”

Long Tề: “...” Cậu đánh trống lảng có cần phải làm rõ ràng đến mức đó không

Anh ta nhìn sang ghế phụ, Nguyễn Vũ đặt mũ lưỡi trai trên mặt, che đôi mắt lại, mặc dù chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt, nhưng vẫn cho người ta một cảm giác lạnh lùng khó gần.

11 giờ tối, hai người cuối cùng cũng về tới thành phố S, xe vừa mới dừng ở dưới lầu khu chung cư của Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ giống như cái máy dò radar, Long Tề còn chưa kịp gọi, cậu liền lấy cái mũ lưỡi trai trên mặt xuống: “Tới rồi à?”

Long Tề thậm chí nghi ngờ cậu nãy giờ căn bản không ngủ.

“Ừ, đến rồi.”

Nguyễn Vũ cởi dây an toàn, trước khi xuống xe còn dặn dò Long Tề: “Anh Long, làm phiền anh rồi, tui về trước đây, tạm biệt.”

“Rồi rồi, tạm biệt.” Long Tề vẫy vẫy tay.

Nguyễn Vũ vừa mới đi được vài bước, liền nhìn thấy một bóng dáng mũm mĩm vội vàng xông tới.

“Nguyễn Vũ, làm tao ngồi đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được mày.” Một phụ nữ trung niên mập mạp nói.

“Thằng con hoang này vậy mà mày lại sống ở một nơi tốt như vậy, lúc nãy thế mà còn đi một con xe sang, có tiền liền quên mất mẹ mày luôn phải không?” Người phụ nữ vênh mặt hất hàm sai khiến.

“Thằng con trai bất hiếu này, tao nghe Yên Yên nói mày giờ làm phát sóng trực tiếp gì gì đó kiếm được rất nhiều tiền, tiền đâu?” Người phụ nữ săm soi Nguyễn Vũ từ trên xuống dưới.

“Triệu Phượng, làm sao bà tìm được nơi này?” Nguyễn Vũ lạnh lùng nhìn bà ta, sau khi nghe bà ta nói một hồi, rồi nghĩ đến trong sách từng miêu tả bà ta, là thân mình phì nhiêu. Vậy nên đoán ra bà ta là mẹ nuôi của nguyên chủ là điều rất dễ dàng, bà ta cũng là người khởi đầu cho tất cả những bất hạnh của nguyên chủ.

Nguyễn Vũ căn bản không thèm quan tâm mấy thứ bà ta nói, cậu chỉ muốn biết, sao bà ta lại tìm được ra nơi này.

Triệu Phượng bị ánh mắt của Nguyễn Vũ doạ cho sợ hãi, thằng con hoang này, sao hôm nay có chút không giống bình thường?

“Bớt nói nhảm đi, đưa tiền đây, thằng nhãi này mày phải hiểu làm người thì không nên quên gốc gác của mình, bọn tao vất vả lắm mới nuôi lớn mày, mày kiếm được một đồng thì cũng phải hiếu kính bọn tao trước.” Triệu Phượng không hề để ý tới lời nói của Nguyễn Vũ.

Sự kiên nhẫn của Nguyễn Vũ cũng là có hạn: “Nguyễn Yên rốt cuộc đã nói gì với các người?”

“Yên Yên còn có thể nói cái gì, chẳng lẽ đó không phải là sự thật à, lần trước Yên Yên gặp được mày ở gần đây hỏi xin mày chút sinh hoạt phí, vậy mà mày không cho, trần đời có thằng anh trai nào như mày không?”

“Cho nên, là Nguyễn Yên nói cho bà tôi sống ở gần đây.” Nguyễn Vũ kết luận.

Triệu Phượng cảm giác được Nguyễn Vũ lúc này toát ra một cảm giác nguy hiểm, vì thế mở miệng nói: “Chuyện này liên quan gì đến Yên Yên, con bé thì biết cái gì, là tao lấy ảnh của mày đến từng cái chốt bảo vệ trong tiểu khu này hỏi từng người từng người một đấy.”

Nguyễn Vũ khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, từng bước áp sát người phụ nữ độc ác này: “Triệu Phượng tôi nhớ rõ tôi đã cảnh cáo bà, bà đây là nghe không lọt tai phải không.”

Đôi mắt gian xảo của Triệu Phượng thoáng chốc lóe lên một cái, nghĩ đến lúc đầu Nguyễn Vũ nói muốn vạch trần mọi chuyện, bắt đầu đổi giọng nhẹ nhàng nói: “Con vẫn còn giận mẹ sao? Mẹ lúc nãy chỉ là không kiểm soát được tâm trạng của mình, con nghĩ lại mà xem. Trong nhà chỉ có một người làm việc là con, giờ con một tháng không gửi sinh hoạt phí về, mẹ và cha giờ đến cơm cũng sắp không có mà ăn nữa rồi, con không thấy mẹ gầy hơn trước rất nhiều rồi sao?”

Đúng thật là chuyện cười mà, Nguyễn Vũ liếc nhìn một thân mỡ phì nhiêu của người phụ nữ.

“Con giờ có nhiều tiền như vậy đáng lẽ là phải gửi hết về cho nhà, nhà giờ cũng phải trang hoàng lại rồi, với lại con ở nhà tốt như này quá là lãng phí rồi. Nhưng mà mẹ cũng thông cảm cho con làm việc vất vả, mua cho mình chút đồ ngon đồ tốt cũng được.” Khả năng thay đổi sắc mặt của Triệu Phượng, thật là khiến cho Nguyễn Vũ mở rộng tầm mắt.

Cho nên nguyên chủ chính là bị lừa gạt như thế này hết lần này đến lần khác sao? Vì cái thứ tình thân nực cười này?

“Ồ, vậy thật đúng là cảm ơn sự quan tâm bà, còn bây giờ thì mời bà ngay lập tức biến khỏi mắt tôi, lúc trước tôi nói phơi bày chuyện năm đó ra ngoài cũng không phải chỉ là nói suông thôi đâu, mong bà hãy ghi nhớ thật kỹ.”

Nguyễn Vũ vòng qua bà ta đi về phía khu chung cư, để lại một câu cuối cùng: “Đừng cố thách thức điểm mấu chốt của tôi, tôi không muốn nhìn thấy bà lảng vảng ở quanh đây.”

Triệu Phượng nghẹn không nói ra một lời, vẻ mặt của Nguyễn Vũ cũng không giống giả bộ, được lắm tên nhát gan vô dụng này từ khi nào trở nên kiên cường như vậy?

Thái độ một mực cứng rắn như vậy, bà ta phải về nghĩ cách khác thôi.

Nguyễn Vũ vừa trở lại phòng, liền tắm rửa một cái rồi lên giường đi ngủ.

Mặc cho gặp phải Triệu Phượng rất ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, nhưng cậu còn không quên ngày mai còn phải đi gặp tập đoàn nhà họ Sở.

Cậu đặt đồng hồ báo thức lúc 9 giờ 20, mười phút để rửa mặt, khách sạn kia cậu đi qua mấy lần rồi trong vòng 30 phút là có thể tới, ngoài ra cậu cũng không chuẩn bị thêm cái gì nữa.

9 giờ sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Nguyễn Vũ đang ngủ mơ bỗng giật mình tỉnh dậy, nhíu nhíu mày nghe điện thoại: “Alo?”

“Nguyễn Vũ, cậu dậy chưa? Đừng quên hôm nay phải đi gặp tập đoàn nhà họ Sở đó, nghe nói là người cấp cao, tuy rằng không biết là ai, nhưng chắc chắn cậu không được đến trễ.” Giọng của Tần Bình truyền đến từ đầu dây bên kia như muốn đấm vỡ tai Nguyễn Vũ.

“...”

Nguyễn Vũ lập tức mở mắt, nhìn vào di động, mới 9 giờ, may quá.

“Tôi biết rồi, giờ tôi dậy đây.”

“Cái gì? Đến giờ này cậu còn chưa dậy!!!” Tần Bình không thể tin được, hận không thể đến túm cổ lôi Nguyễn Vũ dậy.

Nguyễn Vũ từ từ ngồi dậy: “Ông yên tâm, đã đồng ý hẹn với người khác chắc chắn sẽ đến đúng hẹn, tôi là một người rất giữ chữ tín, với lại đồng hồ báo thức 9 giờ 20 của tôi còn chưa kêu đâu.”

“9 giờ 20? Còn chờ cái gì nữa, dậy nhanh lên, tranh thủ đi qua đó sớm một chút.” Tần Bình toát hết cả mồ hôi, chẳng lẽ cậu còn muốn các lãnh đạo cấp cao của người ta chờ cậu?

Nguyễn Vũ lục lọi tủ quần áo, chọn một bộ đắt tiền nhất thoải mái nhất, thể hiện bản thân đủ tôn trọng: “Được rồi, không nói chuyện với ông nữa tôi đi thay quần áo đây.”

9 giờ rưỡi.

Trên tầng 33 khách sạn Thiên Duyệt, trong một căn phòng lớn với các bài trí nội thất hết sức xa hoa trang trọng.

Sở Úy ngồi ở trên sô pha, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn của ghế sô pha, anh đã đợi rất lâu.

Trợ lý đứng ở một bên liếc nhìn đồng hồ, không ngờ Sở thiếu coi trọng streamer này như vậy, đến trước hẳn một tiếng đồng hồ để chờ.

9 giờ 50.

Nguyễn Vũ vừa bước vào cửa khách sạn Thiên Duyệt, giám đốc khách sạn lập tức sáng mắt lên, nhanh chóng chạy lại tiếp đón cậu.

“Là ngài Nguyễn đúng không ạ, tôi đưa cậu đến chỗ hẹn.” Giám đốc đi trước.

Nguyễn Vũ lễ phép cười đáp: “Cảm ơn.”

Thang máy dừng lại ở tầng 33.

Ra khỏi thang máy, đi dọc theo hành lang, cuối cùng nhìn thấy hai cánh cửa huy hoàng tráng lệ hoàn toàn khác với phong cách ở những tầng dưới.

“Cốc cốc cốc.” Giám đốc gõ cửa.

Cửa được mở ra từ bên trong, Nguyễn Vũ trước hết là nhìn thấy một chàng thanh niên trẻ khá là đẹp trai.

Chàng trai nhìn nhìn Nguyễn Vũ vài lần, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu.

Nguyễn Vũ vươn tay cười nói: “Xin chào, là anh tìm tôi...”

“Là tôi.”

Giọng nói như ngọc!

Nguyễn Vũ hơi sững sờ, nghiêng người nhìn về phía phòng khách.

Trong phòng khách một người đàn ông hết sức nổi bật đang ngồi trên sô pha.

Người đàn ông từ từ đứng dậy, trên người mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, bộ âu phục thiết kế riêng cao cấp đắt tiền tôn lên vóc dáng vai rộng eo hẹp của người đàn ông một cách hoàn hảo, anh bước trên một đôi giày da màu nâu đi về phía cậu.

Người đàn ông đứng trước mặt Nguyễn Vũ, ước chừng cao hơn Nguyễn Vũ một cái đầu, đôi mắt anh nhìn chằm chằm Nguyễn Vũ, sau đó vươn đôi tay thon dài ra: “Chào cậu, tôi là Sở Úy, cũng có thể gọi tôi là W.”

Nguyễn Vũ sợ ngây người, hình như cậu đã từng nghe qua cái tên W ở đâu rồi thì phải?

Nguyễn Vũ nhanh chóng vươn tay đáp lại, nghiêm túc giới thiệu: "Xin chào ngài Sở, tôi là Nguyễn Vũ."

Hai người bắt tay nhau, sau đó buông ra, Sở Úy giơ tay chỉ hướng: "Mời đi lối này."

Nguyễn Vũ gật đầu, hơi nhướng mày, cũng khá khách sáo, không phải Tần Bình nói người này là quản lý cấp cao à, cậu còn tưởng rằng mình sẽ bị ra oai phủ đầu chứ.

Hai người ngồi đối diện nhau trên sô pha, ở giữa có một bàn trà, trợ lý nhanh tay rót trà.

Sở Úy bưng tách trà lên uống một ngụm, mặt không biểu cảm đánh giá Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ mặc một chiếc áo khoác màu xanh, quần âu màu trắng, cả người mang lại cảm giác thiếu niên, nhưng vẻ mặt lạnh lùng và lãnh đạm, trông rất lười biếng.

Nguyễn Vũ nhận tách trà trợ lý đưa tới, nếm thử một ngụm, khẽ cau mày, eo, đắng vl!

Điều này khiến Sở Úy đang đánh giá cậu không nhịn được nhếch khóe miệng: "Đây là Bạch Hào Ngân Châm, lúc đầu uống sẽ hơi đắng, về sau mới cảm nhận được vị ngọt."

"Lưu Nghị, đổi cho ngài Nguyễn một tách trà khác."

Sau khi Sở Úy lên tiếng, trợ lý Lưu Nghị lấy Phổ Nhĩ từ trong ngăn tủ ra: "Ngài Nguyễn, trà này không đắng lắm, tôi pha cho cậu."

Nguyễn Vũ đặt tách trà xuống, nhìn người đàn ông đối diện: "Không cần phiền phức như vậy, tôi thích vị trước đắng sau ngọt này."

Ánh mắt Sở Úy khẽ động, anh cũng đặt tách trà xuống, cởi khuy áo, hơi xắn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay cường tráng, ngón tay thon dài vươn ra nghịch bộ dụng cụ pha trà: "Nếu đã như vậy, chúng ta đổi phương pháp pha khác, không khó lắm đâu."

Lưu Nghị sửng sốt, Sở thiếu vậy mà tự tay pha trà cho cậu thiếu niên này.

Nguyễn Vũ: "!!!" Cậu tới để uống trà sao? Mau mau nói chính sự đi chứ!

Nhưng thấy đối phương rất nghiêm túc, Nguyễn Vũ không khỏi nhíu mày nhìn chằm chằm anh, trên đời có rất ít người đẹp như vậy, không, chỉ mỗi từ "đẹp" thôi thì chưa đủ, phải gọi đây là kiệt tác mà thượng đế tỉ mỉ khắc hoạ, vẻ đẹp tuyệt mỹ ấy gây ấn tượng mạnh với mọi người, song lại khiến người ta có cảm giác xa cách đáng sợ, giống như một công tử được nuông chiều.

Nguyễn Vũ lộ ra ánh mắt trắng trợn, không cảm thấy nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự.

Khóe miệng Sở Úy khẽ nhếch: "Ngài Nguyễn so với trên màn ảnh còn đẹp hơn."

Đối phương đột ngột lên tiếng, kéo ánh mắt theo dõi của Nguyễn Vũ trở về.

Nguyễn Vũ thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn chằm chằm bàn tay đang nghịch bộ dụng cụ pha trà: "Anh cũng xem tôi livestream sao?"

Sở Úy thở phào nhẹ nhõm: "Không chỉ xem, tôi còn tặng quà cho cậu."

Lúc này Nguyễn Vũ mới thật sự kinh ngạc: "Hả, thật sao, vậy anh là?"

“Tôi còn nhớ mấy ngày trước, cậu nói sẽ cho tôi phúc lợi.” Sở Úy nói đến đây, khóe miệng hơi cong lên.

Phúc lợi?

Nguyễn Vũ cố gắng nhớ lại, trong đầu chợt lóe lên linh cảm: “Anh… Là ngài Sở sao?”

Sở Úy đặt trà mới pha trước mặt Nguyễn Vũ, cao giọng nói: “Đúng, thử đi, lần này chắc không đắng.”

Nguyễn Vũ vẫn còn đang ngạc nhiên vì người tặng quà cho cậu là ngài Sở đang ở trước mặt, cậu phải mất một lúc lâu mới tìm lại giọng nói của mình: “Ngài Sở, cho nên anh là xem tôi phát livestream vì thế nên mới muốn mời tôi đi thi đấu chuyện nghiệp?”

Nguyễn Vũ nhìn Sở Úy với đôi mắt trong suốt màu hổ phách nhạt, vẻ mặt nghiêm túc, cả người mang lại cảm giác thanh nhã thoát tục, nếu nói gương mặt Sở Úy mang đường nét sắc sảo, thì Nguyễn Vũ có khuôn mặt sáng sủa, ngũ quan hài hòa mang đến cho người ta cảm giác ngây thơ thoải mái.

Sở Úy hơi nhướng lông mày, giọng nói dễ nghe chậm rãi vang lên: “Đúng vậy, tôi rất hâm mộ cậu, đối với cậu cũng rất coi trọng, chỉ cần cậu muốn, thành công trong tương lai của cậu không chỉ dừng ở đây.”

Nguyễn Vũ nghe xong không chút quan tâm: “Cảm ơn anh, nhưng tôi không nghĩ sẽ thi đấu chuyên nghiệp, xin lỗi.”

***