Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liễu Tiêu là một con báo tuyết tu luyện thành người.

Hình người của bé lớn lên khá đẹp trai, nhưng vẫn giữ lại một vài đặc điểm của báo tuyết ví dụ như đôi mắt màu xanh ngọc lấp lánh, con ngươi màu đen tròn tròn, thoạt nhìn rất xinh đẹp. Hành động cũng rất linh hoạt, bé có thể nhảy thật cao. Còn có một chuyện rất quan trọng làm cho bé thực buồn bực, lúc không có việc gì thì thích ngậm chiếc đuôi của mình.

Không sai, tuy biến thành người nhưng bé vẫn mang theo chiếc đuôi.

Đây là thói quen của rất nhiều báo tuyết, dù hóa thành người nhưng vẫn giữ lại chiếc đuôi. Nếu không lúc bình thường không có việc gì thì lấy gì cắn đây?

Lúc này Liễu Tiêu liền nhìn chằm chằm chiếc đuôi trắng muốt lông xù xù của mình lắc qua lắc lại y như đồng hồ quả lắc.

Tâm tình của bé cũng lắc lư lắc lư, giống như chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên dòng sông.

Két

Là tiếng cửa bị mở.

Liễu Tiêu giật mình người như bị lên dây cót.

Thính giác cùng khứu giác của bé đều rất nhanh nhạy, lập tức có thể cảm nhận được hơi thở của người tới tràn ngập hormone giống đực nồng đậm, chắc chắn là ALPHA trong tộc sói.

Không sai, người tới chính là Tuyết Lang Vương.

Tuyết Lang Vương đi thực nhẹ, rất chậm, vô cùng nhàn nhã, tựa như chiếc bút lông lướt nhẹ trên tờ giấy.

Hắn tới rồi.

Liễu Tiêu vì căng thẳng mà nhắm hai mắt, miệng cắn chặt cái đuôi lông xù xù của mình.

Cả người bé căng chặt như dây cung bị kéo căng, chỉ cần kéo thêm chút nữa liền gãy làm đôi.

Tuyết Lang Vương am hiểu đi săn, bởi vậy, đối với con mồi phản ứng đặc biệt mẫn cảm, hắn có thể nhận thấy được tim Liễu Tiêu đang đập dồn dập, hô hấp ngắn ngủi, cơ bắp cả người căng chặt, là trạng thái điển hình của con mồi.

Tuyết Lang Vương tựa cảm thấy kỳ quái, nói: “Ta không phải tới để ăn thịt nhóc, nhóc vì cái gì mà phải sợ hãi như vậy?”

Liễu Tiêu vẫn là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Tuyết Lang Vương, âm thanh trầm thấp thật êm tai. Cái này làm cho bé con bình tĩnh lại chậm rãi mở mắt.

Trước kia bé từng đứng xa xa nhìn Tuyết Lang Vương, nhưng chưa từng nhìn thấy hắn ở gần như vậy, Tuyết Lang Vương cho người ta một loại cảm giác cao ngạo cô độc. Nhưng bây giờ nhìn gần lại khiến cho bé con khiếp sợ trước vẻ đẹp của hắn.

Cảm xúc lạnh nhạt thoáng hiện trên gương mặt của Tuyết Lang Vương, trên người mang theo một cổ sát khí lạnh lẽo.

Liễu Tiêu nằm ngửa ở trên giường, cắn cái đuôi, ngơ ngác mà nhìn Tuyết Lang Vương, một câu đều nói không nên lời.

Tuyết Lang Vương đứng ở mép giường, cao cao tại thượng mà nhìn xuống bé, giống như tiên nhân quan sát.

Liễu Tiêu nuốt nuốt nước miếng.

“Nói cho bổn vương,” Tuyết Lang Vương phảng phất tò mò, “Em đang sợ cái gì?”

Liễu Tiêu buông lỏng ra cái đuôi, đáp: “Em sợ ngài sẽ XX mông em.”

Tuyết Lang Vương nghe vậy lại áy náy nói: “Kia thật là thất lễ, bổn vương đúng là đến vì mục đích đó đấy.”



Bé báo tuyết



Sói tuyết