Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 14



Tân Minh Dương ở trước sân chơi một lúc thì được đại nha hoàn đưa đến “Vọng Nguyệt Các” của Lý thị. Nhóc vừa bước vào đã nhìn thấy Tân Hà đang ngồi uống trà sữa. Nhóc hành lễ với mẫu thân trước rồi giọng nói non nớt mới vang lên: “Bái kiến tỷ tỷ.”

Lý thị chăm con rất khéo, gương mặt phúng phính, đôi mắt sáng ngời, miệng nhỏ cười cười nhếch lên, giọng nói cũng rõ ràng, vang dội: “Tỷ uống cái gì vậy?”

“Trà sữa nóng, đệ muốn uống không?” Tân Hà theo mép ghế trượt xuống, nắm lấy tay nhóc. Đứa bé này tâm tính cũng hiền lành phúc hậu, kiếp trước cũng khiêm nhường lễ độ với mẹ con nàng.

Hương sữa ngọt ngào nồng nàn thu hút Tân Minh Dương, nhóc nhìn thoáng qua mẫu thân, trong mắt nhóc tràn ngập mong muốn.

“Tỷ tỷ đã nói vậy thì con cũng uống đi.” Lý thị mím môi cười, nàng ta rất thích nhìn cảnh tỷ đệ hoà thuận như vậy.

Tân Hà vẫy tay để nha hoàn mang thêm một cái chén nữa lên, sau đó nàng cẩn thận san sang chén mới rồi đưa cho Tân Minh Dương.

“Các ngươi nhìn xem, tỷ đệ ruột thịt cũng chưa chắc đã thân thiết bằng chúng…” Lý thị nói với Phẩm Nhi đang đứng ở bên cạnh.

“Đúng vậy ạ….” Tất cả bà mụ và nha hoàn trong phòng cũng phụ hoạ theo.

Thấy đã vào trưa, Tân Hà xin phép cáo lui, Lý thị giữ mãi không được đành tiễn nàng đến Thuỳ hoa môn (*).

*Thuỳ hoa môn: Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện.

Đêm qua nổi gió bắc nhưng hôm nay trời quang mây tạnh. Mây trắng như những đám bông mềm mại kéo dài đến cuối chân trời. Ánh nắng ngày cuối thu chan hoà ấm áp, chiếu lên mặt, lên người cũng cảm thấy dễ chịu.

Trên đường về, Vân Đoá theo sau Tân Hà, vẻ mặt ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

“Ta biết ngươi định nói cái gì…không cần nói ra, trong lòng ta đều hiểu.”

“Ta tuy nhỏ tuổi nhưng không phải kẻ ngu ngốc.”.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

“Tiểu thư….” Vân Đoá sửng sốt, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nếu tiểu thư đã không muốn nàng lo nghĩ nhiều thì hẳn trong lòng người đã có chủ ý riêng. Dù sao người cũng là Đại tiểu thư, người nói như nào thì làm như thế, bổn phận của kẻ tôi tớ như nàng chính là bảo vệ chủ tử.

Hai người vừa về đến Liên Uyển đã thấy Vân Linh ra đón: “Sao hôm nay tiểu thư về muộn thế? Trù phòng đã sắp bữa trưa xong cả rồi.”

“Ta không đói, bây giờ không muốn ăn.” Nói rồi Tân Hà lại ngẩng lên nhìn Vân Linh: “Đã mang đồ đông sang cho Tứ thúc chưa?”

“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã đưa sang rồi.”

“Được rồi, các ngươi cũng đi ăn đi, không phải lo cho ta.” Nói xong nàng đã đi về gian tây, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

“….Đây là làm sao vậy?” Vân Linh liếc sang, nhỏ giọng hỏi Vân Đoá.

Vân Đoá lắc đầu, nàng nửa hiểu nửa không hiểu tâm tư của Đại tiểu thư nên cũng không dám nói bừa.

“A? Tỷ lắc đầu là ý gì?”

“Ngươi không thể nói chuyện nhỏ giọng chút sao?....Không nhìn thấy tiểu thư buồn phiền hả?” Vân Đoá vừa kéo Vân Linh đi vào phòng vừa nói.

Tân Đức Trạch ở nha môn bận rộn công vụ cả ngày trời, sau khi trở về thì theo lẽ thường đến “Đức Huệ Uyển” dùng bữa tối.

Tần thị múc một bát canh sườn củ sen cho hắn, nói: “Đây là thiếp đặc biệt nấu cho chàng, thanh nhiệt bổ huyết, chàng nếm thử xem.”

“Rất thơm, ăn cũng ngon, trù nghệ của nàng ngày càng tốt rồi.”

Nghe thấy lời khích lệ của phu quân, mặt Tần thị bỗng đỏ lên.

“Nếu chàng thích, mỗi ngày thiếp đều nấu cho chàng….”

Hai người thành thân từ thuở niên thiếu, trải qua phong ba bão táp, tình cảm vẫn tốt đẹp. Thê tử là đích tử của đại quan tam phẩm, từ nhỏ sống trong nhung lụa sủng ái, vậy mà lại tự mình nấu canh cho hắn…Trong lòng Tân Đức Trạch vô cùng cảm động.

“Hân nhi, tối nay ta ở đây nhé.” Hắn nắm lấy tay Tần thị, ái muội nói: “Bây giờ Hà nhi cũng lớn rồi, chúng ta cũng nên cho nàng một đệ đệ cùng chơi.”

“….Thanh thiên bạch nhật, chàng nói cái gì vậy, cũng không biết xấu hổ.”

“Cũng có sao đâu, nàng chính là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng….” Tân Đức Trạch cười to,trái tim rung động thưởng thức gương mặt Tần thị e lệ quyến rũ.

Nha hoàn và bà mụ trong phòng liếc mắt nhìn nhau, bọn họ biết điều mà lui xuống.

Buổi tối, sau khi ân ái xong, Tần thị dựa sát vào người phu quân nói chuyện: “Hà nhi cũng lên sáu rồi, cũng đến tuổi học nữ công, thiếp định bụng mời một nữ sư phó về dạy dỗ nàng, chàng thấy sao?”

“Được, chuyện này nàng làm chủ là được….” Tân Đức Trạch ôm bả vai thê tử, mấy năm nay, Tân gia yên ổn, nữ nhi ngoan ngoãn cũng đều là công lao của nàng. Hắn vô cùng hài lòng, giọng nói cũng ôn nhu dịu dàng: “Nàng vì ta, vì Tân gia tốn không ít tâm sức, ta đều hiểu rõ. Cảm ơn nàng, Hân nhi.”

“Phu quân, sao chàng lại nói vậy…Đây đều là bổn phận của thiếp.”

“Ngủ sớm thôi….sáng mai ta còn phải thượng triều.” Tân Đức Trạch hôn lên trán thê tử, nhẹ nhàng nói.

Tần thị “vâng” một tiếng, dựa sát vào phu quân rồi thiếp đi.

Đêm đã khuya, gió bắc vẫn siết ngoài cửa sổ, vầng trăng treo nơi chân trời, trong trẻo lạnh lùng như dòng nước.