Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 46



Từng tia nắng len qua cửa sổ chiếu lên sườn mặt người thiếu niên, vẻ mặt xa xăm. Tân lão thái thái đối với mình ân trọng như núi, hắn không phải là người lòng lang dạ sói, có rất nhiều chuyện đều khắc ghi trong lòng.

Tân Đức Trạch lại thiết yến khoản đãi lằng nhằng như vậy, hẳn đã biết rõ thân phận của hắn rồi, vẫn luôn nhẫn không nói, chính là để chờ đến hôm nay tự nghe hắn nói rõ ràng.

Thanh danh bên ngoài của phủ trấn quốc Tướng quân, hai huynh đệ Tân gia thông minh như vậy, nhất định sẽ không đối đầu. Thứ bọn họ muốn xem chính là lập trường của mình.

“Tứ đệ……” Tân Đức Dục giống như bị tin tức kia làm cho kinh sợ, nâng chén rượu một hơi uống cạn.

Tân Đức Trạch cũng bày ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, lẩm bẩm nói: “Hoá ra là vậy, ta nói vì sao Diệp tam tướng quân lại đến xem học đường trong tộc, lại chỉ đích danh đệ đi theo.”

Tân Hà không nói gì chỉ nhìn phụ thân và Nhị thúc, điệu bộ “giả ngây giả dại” này cũng khoa trương quá đi.

Mặc dù nàng đã sớm biết được chuyện của Cố Vọng Thư từ phía phụ thân, nhưng khi nghe đích thân hắn nhắc đến, trong lòng vẫn cảm thấy chút chấn động. Thân thế lai lịch như vậy, cho dù là một kẻ bất tài thì cũng hưởng vinh hoa phú quý một đời. Huống chi hắn lại là người bụng đầy kinh luân(*), ngực chứa mưu lược?

(*)Kinh luân: ý chỉ tài năng sắp xếp về mặt chính trị.

Thiếu niên hơi cúi đầu, không nói. Bóng lưng lộ chút cô liêu.

Tân Hà cảm thấy nàng nên nói cái gì đó, ít nhất cũng có thể trung hoà được không khí ngượng ngùng này, nhưng nói gì đây. Nàng suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu hỏi hắn: “Tứ thúc, mấy nhành mai hôm trước ta cho nha đầu mang sang tặng người đã nở chưa?”

Cố Vọng Thư nghe nàng hỏi thì hơi ngẩn người, hắn vừa nói xong chuyện kia, rõ ràng Tiểu cô nương cũng bị doạ sợ, điểm tâm cầm trên tay cũng còn quên ăn……lại không ngờ nàng quên trong nháy mắt, mà vẫn thân thiết với hắn như thường, thậm chí còn để ý mấy nhành mai kia hơn, đáy lòng hắn đột nhiên thả lỏng. Không có lý do.

Hắn nghĩ, chân thành như vậy, bất luận là vì nguyên nhân nào, chỉ vì bản thân hắn mà đối tốt với hắn, trên thế gian này cũng chỉ có một mình Tiểu cô nương này mà thôi.

“Sóc phong phiêu dạ hương, phồn sương tư hiểu bạch.”(*) Cố Vọng Thư cười nói: “Nụ hoa đã nở rồi, rất đẹp.”

(*)Sóc phong phiêu dạ hương, phồn sương tư hiểu bạch: Đây là hai của thơ trong bài “Tảo Mai” của nhà thơ Liễu Tông Nguyên, tạm dịch là “Gió Bắc thổi hương vào đêm, sương giá tăng lên vẻ trắng ngần.”

Tân Hà cười khanh khách: “Ta cũng muốn đến phòng người xem thử.”

“Được……” Thiếu niên nhẹ nhàng xoa trán Tiểu cô nương, ánh mắt dần nhu hoà.

Tân Đức Trạch thấy nữ nhi nói lời trẻ con như vậy, đang định mở lời khiển trách, Tân Đức Dục lại đè tay hắn xuống, lắc đầu, ý bảo đừng lo lắng.

“Tứ thúc, ta thấy người cứ uống rượu suốt, vẫn chưa ăn gì, tôm hùm này ta đã bóc vỏ xong rồi, người mau ăn đi.” Tân Hà đẩy chiếc bát đựng gọn bốn con tôm hùm lớn đến trước mặt thiếu niên.

“Hà nhi ngoan……”

Cố Vọng Thư lấy một con cho vào miệng, thực ra cũng chẳng có tư vị gì cũng không chấm tương. Nhưng hắn lại thấy ăn rất ngon, trong lòng ấm áp dễ chịu.

Tân Đức Dục cười rồi rót rượu cho Cố Vọng Thư: “Tứ đệ, vừa uống vừa nói.”

“Đa tạ Nhị ca.” Thiếu niên nâng chén nhấp một ngụm.

“Từ nay về sau, chúng ta đã có quan hệ thân thích với phủ trấn quốc tướng quân rồi, bình thường không bận có thể tụ họp nhiều một chút, uống trà nói chuyện, bồi đắp thêm tình cảm.” Tân Đức Trạch nói.

[Từ nay về sau, chúng ta đã có quan hệ thân thích với phủ trấn quốc tướng quân rồi……]

Tân Hà nghe xong, cảm thấy mồ hôi trên trán toát ra từng đợt, mặt mũi phụ thân cũng lớn thật. Nàng tìm trong tay áo rất lâu cũng không thấy khăn tay, đành tuỳ tiện lau bằng tay.

Cố Vọng Thư quay đầu thoáng nhìn Tiểu cô nương ngồi bên cạnh, ăn tôm hùm xong uống một ngụm canh trứng thịt nạc, thản nhiên nói: “Đại ca nói chí phải.”

Tân Hà ho khan một tiếng, quay mặt sang một bên, mãi sau mới quay lại.

Tân Đức Dục thấy vậy mà hắn lại đồng ý với lời nói của Đại ca, nét cười trên mặt càng trở nên chân thành: “Nào, mau ăn, mau ăn.” Nói xong, hắn lại lơ đãng mở miệng: “Tứ đệ, định bao giờ thì chuyển qua phủ trấn quốc tướng quân?”

Tân Hà vươn người lấy bánh khoai lang tím, cách nàng hơi xa, nửa người đều vươn ra ngoài. Đột nhiên nghe thấy Nhị thúc hỏi vậy thì sững sờ. Một lúc sau mới lấy được một miếng, miễn cưỡng ngồi lại chỉnh tề.

Nàng vẫn luôn biết Nhị thúc khôn khéo hơn phụ thân, hắn làm ăn buôn bán, từng trải nhiều, vẫn luôn có thể dò xét tâm tình người khác rất nhanh, sau đó đặt lợi ích lên hàng đầu. Ví dụ như ban nãy mặc dù hắn đưa ra là câu hỏi nhưng bên trong ngữ khí lại là khẳng định. Điều này chứng tỏ, trong lòng hắn đã nắm chắc việc Cố Vọng Thư phải rời khỏi Tân phủ.

“Sao vậy, Nhị ca đây là ghét bỏ ta sao?” Thiếu niên gắp một miếng thịt ở bụng cá, cúi đầu gỡ xương cho Tiểu cô nương.

“……Tứ đệ đúng là thích nói đùa, Tân phủ vốn là nhà của đệ, cớ gì lại nói chuyện ghét bỏ?” Tân Đức Dục đùa giỡn.

Tân Hà nghe không hiểu mấy thứ trên trong tối ngoài sáng như này trong yến tiệc, nàng chỉ vui vẻ ăn miếng cá được Tứ thúc gắp cho.

“Qua một khoảng thời gian nữa…… Ta đến gặp người Diệp gia.”

Hai huynh đệ Tân Đức Trạch liếc nhìn nhau, sau đó đổi chủ đề, hỏi hắn dạo này học hành thế nào.

Cố Vọng Thư bình tĩnh trả lời, đại khái cũng nói về một số quan điểm của mình về chế nghệ.

Tân Đức Trạch thầm gật đầu, thiếu niên tuấn tú như ngọc thế này, quả nhiên là người xuất chúng vô cùng. Trong thâm tâm, hắn vẫn muốn giữ người ở lại Tân gia, đợi vài năm nữa trở thành tiến sĩ, vào triều làm quan lại có chỗ dựa là phủ trấn quốc tướng quân, còn lo gì mà Tân gia không thịnh vượng?

Thế nhưng, đây chỉ là trong tưởng tượng của hắn mà thôi.

Yến tiệc kết thúc, Cố Vọng Thư bế Tân Hà về ‘Thanh Đình Cư’, đi xem hoa mai. Hôm nay uống hơi nhiều rượu, thấy đầu óc hơi mông lung, liền để Hổ Tử đến học đường xin nghỉ.

“Đại ca, yên tâm đi, huynh xem dáng vẻ cưng chiều của Tứ đệ với Hà nhi đi, chắc chắn không động đến một nhành cây ngọn cỏ của Tân gia.” Tân Đức Dục nhìn bóng lưng dần xa của Cố Vọng Thư rồi nói.

Tân Đức Trạch: “……”

Sao hắn lại không nhìn ra được Tứ đệ cưng chiều Hà nhi. Nữ nhi nhà hắn từ đầu đến cuối hết ăn lại ăn. Chẳng qua còn biết tặng mai trong tuyết, xem như cũng có chút thông minh.

Tân Đức Dục nhìn vẻ mặt mơ hồ của Đại ca, lắc đầu, cáo từ rời đi. Người có tâm tư đơn giản như vậy, sao có thể vào triều làm quan lớn tam phẩm vậy? Hắn thực sự không hiểu.

Nắng trưa trút xuống, chiếu lên thân mình, ấm áp thoải mái.

Tân Đức Trạch vừa mới uống rượu, lại mơ hồ thấy tệ hại, mệt mỏi xông lên, thấy buổi chiều cũng không có việc gì, dứt khoát đi đến phòng bên ở ‘Lăng Nhã các’, nơi này chăn đệm đầy đủ, hắn chuẩn bị nằm xuống đánh một giấc.

Trên đường, Tân Hà thấy gương mặt Cố Vọng Thư đỏ bừng, lo lắng hỏi han: “Tứ thúc, người có đau đầu không?”

“Không đau.”

“Hay là, người để ta xuống đi, ta có thể tự mình đi được.”

“Không.”

Tân Hà cười khổ cũng không xong, bộ dạng này của Tứ thúc hẳn là uống say rồi. Nàng nghiêng đầu quan sát hắn một hồi, ánh mắt vẫn trong sáng, hẳn là không có vấn đề gì.

Vừa đến ‘Thanh Đình Cư’, Tân Hà lập tức sai Vân Đoá đi pha trà, cái này có thể giải rượu.

“Tứ thúc……” Nàng vùng vẫy thoát khỏi ngực hắn, ngẩng đầu hỏi: “Hoa mai đâu?”

Cố Vọng Thư không nói chuyện, xoay người đi vào gian đông. Tân Hà đi theo phía sau. Quả nhiên nhìn thấy mai hồng đang nở rộ được đặt ở trên bàn, còn được cắm vào bình men trắng, hết lớp này đến lớp khác, tao nhã khó ngờ.

Tân Hà hướng về trước ngửi, kinh ngạc nói: “Oa, thơm quá.”

“Tứ lão gia, uống trà.” Vân Đoá rót một chén đưa cho Cố Vọng Thư.

Hắn nhận lấy, một hơi cạn sạch, tuỳ tiện đặt chén xuống bàn.

Một trận gió xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, đầu óc Cố Vọng Thư thanh tỉnh lên nhiều, hắn cúi đầu xoa xoa đầu Tiểu cô nương, hỏi: “Hà nhi, ngươi có muốn Tứ thúc rời khỏi Tân phủ không?”

Câu hỏi này quả thực rất khó, trong nhất thời, Tân Hà cũng không biết nên trả lời thế nào, nàng suy nghĩ một lúc, hỏi ngược lại: “Vậy, Tứ thúc muốn rời đi sao?”

“……Muốn hay không muốn đều không quan trọng.”

“Dù sao cũng bắt buộc phải rời đi.”

Cố Vọng Thư đứng dựa vào trường kỷ, tuấn mi nhíu chặt, nặng gánh trầm tư mà thiếu niên không nên có.

Tân Hà không nói nhìn, nhìn hắn một lúc, mãi đến khi cáo từ rời đi, cũng không nói rằng nàng có muốn Cố Vọng Thư rời khỏi Tân phủ hay không.

Buổi tối, lúc Tân Hà ngủ, lại nằm mơ đến cảnh tượng bị trảm ở kiếp trước. Tứ thúc ở trong mộng vô cùng rõ ràng, sắc mặt hắn không hề thay đổi, đứng lẫn trong đám người, thời khắc cuối cùng, giống như còn đang nở nụ cười.

Lại qua hai ngày, cổ tay Tân Hà đã khỏi hẳn, nàng lại đến ‘Phương Phỉ Các’. Lâm Tĩnh thấy Tiểu cô nương đến học nữ công còn đem theo hai lồng điểm tâm, cười đến xán lạn, nghe giọng nói thanh thuý kêu một tiếng Lâm sư phụ, trái tim đều tan chảy rồi.

Từ sau khi Tân Đức Trạch “ép hỏi” suy nghĩ của Cố Vọng Thư xong, liền hoàn toàn buông lỏng, liên tiếp mấy đêm nay hắn đều ở lại ‘Lê Hương Cư’.

Lý Hoạ Bình dưới sự “không ngừng dạy dỗ” của Xuân Hồng, không còn vì sủng mà kiêu nữa, mỗi ngày đều an phận đến ‘Đức Huệ uyển’ thỉnh an Tần thị.

Nhà mẹ Tần thị thực sự đưa một nữ y đến đây để điều dưỡng thân thể cho nàng. Ngày đó, đàng mới được nha hoàn hầu hạ uống hết một chén thuốc, nhũ mẫu Hứa thị đi từ bên ngoài vào, vừa vào đã đuổi hết nha đầu, bà tử ra ngoài.

“Hứa ma ma, có chuyện gì vậy?” Tần thị lấy một viên mứt mận trong đĩa, ăn vào, thuốc này quả thực rất đắng.

“Cô nương, thời gian này, lão nô vẫn luôn âm thầm phái người điều tra bên phía Lý di nương kia. Đúng là có chút vấn đề, gần đây là ta hay qua lại với Nhị phu nhân.”

“Trang sức trên đầu và những y phục nàng ta mặc gần đây phần lớn đều do Nhị phu nhân tặng.” Hứa thị nhỏ giọng nói.

Tần thị cảm thấy kỳ quái: “Vì sao Nhị đệ muội lại có quan hệ với Lý di nương, không phải nàng ta ghét nhất là thị thiếp sao?”

“Lão nô cũng cảm thấy kì quái……” Hứa thị lại nói: “Trước mắt vẫn chưa tra ra được gì.”

Tần thị suy nghĩ một lúc, phân phó: “Nghĩ cách cắm một, hai nha đầu vào Nhị phòng đi, tìm người đáng tin lại nhạy bén. Ta thực sự muốn biết, rốt cuộc Nhị đệ muội muốn làm cái gì.”

Tần thị “ vâng” một tiếng, gật đầu đáp ứng.