Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 7: Ta muốn quản ngươi



Mộ Dung Khanh vừa dứt lời, Lục Tâm cùng Hồng Diệp đều sợ đến choáng váng. Ông trời, rốt cuộc tiểu thư lấy lá gan ở đâu.

Ai mà không biết tính tình Cửu hoàng tử quái đản, âm tình bất định, bình thường xúc phạm hắn đều không có kết cục tốt.

Năng lực phủ tướng quân cũng không tồi, nhưng lúc này tướng quân không ở trong phủ, mà tiểu thư cũng chỉ là một tiểu nha đầu, ai sẽ để ý.

Lấy năng lực của Cửu hoàng tử, hoàn toàn có thể lặng yên không một tiếng động giết chết nàng.

Mộ Dung Khanh không biết sống chết, "Ngươi nghĩ muốn tố giác ta sao, cũng phải xem lão phu nhân tin ngươi hay vẫn tun ta."

Hạ Hầu Dịch mặt lạnh đi bước từng bước một về phía trước, cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt, hai người Lục Tâm và Hồng Diệp theo bản năng muốn tiến lên ngăn cản hắn.

Mà lúc này, Trúc Đình cùng một thị vệ bên người Hạ Hầu Dịch đột nhiên hiện thân, ngăn trở đường đi của hai người Lục Tâm, trong vòng mấy chiêu liền mang người đến một chỗ khá xa.

Không cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Mộ Dunhg Khanh mới bất giác phát hiện hai người Lục Tâm không thấy. Nàng ngẩng đẩu nhìn nam nhân đang đen mặt đứng đối diện trước mặt, con ngươi sâu thẳm, bỗng nhiên tâm sinh nghĩ mà sợ.

Đươc rồi, chính mình vừa mới có phải quá mức đắc ý hay không, nói như thế nào cũng là Cửu hoàng tử, hơn nữa còn là áo cơm phụ mẫu tương lai của chính mình, làm cho tiểu tính tình quá mức dường như có điểm không đúng.

Mộ Dung kanh xem lại chính mình một phen, lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt của nam nhân đối diện, đột nhiên cười rộ lên.

Nữ tử cười lên cực kỳ sáng lạn, như yên như nước hai tròng mắt tựa như có thể nói chuyện, bình sinh mị hoặc. Nhìn thấy rõ ràng là một tiểu nha đầu thanh tú yêu kiều, mỹ nhân thanh thuần, cũng không biết vì sao, ánh mắt kia lại mang theo mị hoặc cùng ý từ hàm xúc.

Hạ Hầu Dịch hơi sững sờ, đồng tử càng hiển lên sâu thẳm. Này tiểu yêu tinh, sao nàng có thể dung hợp hai loại cảm giác cổ quái này dung hợp làm một thể?

Còn có, ai cho nàng lộ ra loại ánh mắt mị hoặc này? Nghĩ đến nàng cũng có thể lộ ra ánh mắt mị hoặc này với nam nhân khác, nội tâm Hạ Hầu Dịch nhịn không được chấn động, hận không thể đem nha đầu này nhét vào dưới cánh chim của mình, che dấu thật sâu, không cho người khác có thể nhình thấy vẻ đẹp của nàng tốt.

Mộ Dung Khanh nào biết rằng trong thời gian nháy mắt ngắn ngủi lại đưa tới loạn tưởng vừa thông suốt của Hạ Hầu Dịch, nàng vừa mới biết tiểu tính tình của mình có chút lợi hại, lúc này mới nghĩ buông dáng vẻ lấy lòng kịm chúa tương lai thật tốt một chút.

Tiểu nha lại tiến lên từng bước, ôn nhu cúi đầu, âm thanh mềm mại nhợt nhạt giống như mưa giống như sương nhẹ nhàng đi vào lòng nam nhân đối diện. Nàng hơi hơi cúi đầu, hai ngón trỏ đối lập, nhăn nhó, bất an.

"Điện hạ, ta, ta không phải cố ý, nhất thời tình thế vừa rồi cấp bách, về sau cũng không dám... mạo phạm ngươi nữa."

Đồng tử Hạ Hầu Dịch sâu thẳm, khóe mắt giật giật. Giả bộ, nhìn ngươi rốt cuộc có thể giả bộ đến khi nào.

"Điện hạ, kỳ thực ta thật sự rất đáng thương, hôm qua vốn là đi dâng hương, ai ngờ Tam muội cư nhiên lại tìm người làm cường đạo muốn phá hư khuê dự của ta. Vì không thể để cho mình chết, đương nhiên chỉ có thể trước hết làm cho địch nhân chết. Cửu hoàng tử, ta cùng lắm chỉ là cố gắng phản kháng, chẳng lẽ là sai sao?"

"Đúng vậy." Nam nhân đột nhiên mở miệng, phản khảng lại cũng không nên làm nhưng việc sai lầm, ví dụ như, giẫm đầy dấu chân lên người hắn.

"Điện hạ ngươi thật là một người tốt." Mộ Dung Khanh vui sướng ngẩng đầu, lại từng bước tiến lại gần, "Điện hạ người cũng thấy ta làm đúng đi."

Cái đầu nữ tử thấp thấp, cũng chỉ đến lồng ngực hắn. Lúc này hơi ngẩng đầu, trên mặt nữ tử hiện lên vẻ tươi cười mềm mại như hoa.

Nam nhân bị hoảng đến hoa mắt, đắm chìm trong dáng vẻ tươi cười tốt đẹp, thật lâu không thể hoàn hồn.

Dáng vẻ nữ tử tươi cười trong veo như nước, sáng lạn, vô tư. Một khắc này, trong lòng hắn bỗng nổi lên một cỗ dung túng, rất muốn bảo vệ vẻ tươi cười này của nàng, không cho tác động từ bên ngoài xâm nhập, vĩnh viễn bảo vệ dáng vẻ tươi cười trong suốt, vô lo.

Nam nhân bị nỗi lòng này làm cho chấn động, mà lúc này người nữ tử cư nhiên lại nắm chặt lấy tay hắn, nhẹ nhàng quơ. Trên mặt nữ tủ mang theo chút ỷ lại, nghịch ngợm nháy mắt với hắn, "Điện hạ, người cũng biết ta làm đúng, vậy hẳn là người sẽ không đi vào cáo trạng, đúng không?"

"Ân." Một tiếng đáp nhẹ nhàng không bị khống chế mà ra. Hạ Hầu Dịch phát hiện, hơi hơi nâng mi, một lát sau lại giãn ra. Lại nhìn về phía tiểu nha đầu đang tươi cười lấy lòng mình, không khỏi mở bàn tay to ra, nhẹ nhàng chế trụ cổ của nàng, thoáng dùng sức, khiến cho nàng nhìn thẳng mặt mình.

Mộ Dung Khanh bị động tác đột nhiên của hắn làm nhảy dựng, thầm nghĩ, hỏng rồi, như thế nào nàng liền quên người này bị bệnh thần kinh, đầu óc không bình thường, nhất là đối với nữ nhân lại càng không bình thường.

Không bị khống chế, trên mặt liền dâng lên vẻ đề phòng. Trong lòng ngầm hạ quyết định, người này thực dám làm những việc gì không nên làm, định làm cho hắn không có trái ngon để ăn.

Tầm mắt Mộ Dung Khanh chuyển hướng xuống phía dưới bụng dưới của nam nhân, rất khó chịu lên tiếng, "Ngày hôm qua ngươi bị cường đạo bắt đi?" Thanh âm Hạ Hầu Dịch băng băng lành lạnh xâm nhập vào trong lòng nữ tử, khiến cho lòng nàng tự dưng chấn đọng.

Sao lại nhỏ mọn như vậy, đường đường là một đại nam nhân lại đi so đo với một tiểu nha đầu, cũng không cảm thấy mất mặt sao.

Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Mộ Dung Khanh một chút biểu tình cũng không có, "Không, bọn họ nhĩ muốn bắt đi ta, chẳng qua là không thể thực hiện được."

Coi nàng như đứa ngốc sao, trong lời nói của nam nhân này mục đích chủ yếu là đem đầu mâu hướng về chuyện hôm qua. Chuyện này hắn mang thù, đánh chết nàng cũng không thừa nhận nàng là đầu sỏ giẫm đầy dấu chân lên người hắn.

"Bọn họ đáng chết." Hạ Hầu Dịch sẵng giọng mở miệng. Nha đầu này chỉ có mình hắn mới được khi dễ, người khác ai cũng không được. Dám động vào nàng chính là cùng hắn đối nghịch.

"Cửu hoàng tử hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ hôm qua ngươi cũng gặp phải cường đạo?"

Hạ Hầu Dịch lại gần thêm một chút, vẻ mặt lạnh như băng, "Phải, chẳng những gặp, còn bị giẫm đầy dấu chân lên người, ngươi nói, với người như vậy, ta nên làm gì với nàng?"

Mộ Dung Khanh mặt không đổi sắc, có chút kinh ngạc, "Ông trời, đây là sự thật? Có người cư nhiên dám mạo phạm điện hạ, thật sự là to gan lớn mật."

Hạ Hầu Dịch cười lạnh gật dầu, "Đúng vậy, đúng là to gan lớn mật. Ngươi nói, người như vậy ta có nên buông tha không?"

"Không thể, tuyệt đối không thể tha. Mạo phạm uy nghiêm thiên gia, loại tội này nặng, tự nhiên phải trừng phạt thật mạnh." Mộ Dung Khanh đường hoàng nói. Dù sao đánh chết ta cũng không nhận, ngươi có thể làm gì. Lúc đó chỉ có hai người bọn họ, hắn làm gì có chứng cớ chuyện xấu là nàng làm.

Nữ tử nói dối mà mặt không đổi sắc, lúc này chỉ sợ là đang đắc ý, cho là chỉ cần mình không thừa nhận là không sao. Nàng nghĩ như vậy liền có thể tránh được cơn tức giận lôi đình của hắn sao?

"Ta sẽ danh chính ngôn thuận trông nom ngươi."

"Ân?" Mộ Dung Khanh ngẩn ra, thầm nghĩ nam nhân này có lối suy ngĩ thật lớn, không phải đang nói người giẫm đầy dấu chân lên người hắn sao, như thế nào đột nhiên lại chuyển về việc của nàng.

Câu nói kia cùng lắm chỉ là lời nói đùa, Hạ Hầu Dịch muốn trong nom cái gì, lại làm sao cần danh chính ngôn thuận, còn không phải hắn muốn như thế nào liền như vậy sao.

"Rất nhanh, chờ." Hạ Hầu Dịch lưu luyến buông cái cổ trắng mịn của nàng ra, rồi sau đó thong thả xoay người, tránh ra hai bước đột nhiên quay đầu lại, "Cái người đầu sỏ giẫm đầy dấu chân lên người ta, đầu vai có một vết bớt màu đỏ, ngươi sẽ không vừa vặn cũng có đi?"