Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 27: Giá trên trời (1) 



Người chủ vựa trái cây cũng biết đó là một con cá Tầm. Thứ này cũng có không ít người biết, nhưng không nhiều. Con cá đó vừa vặn còn sống, hắn liền đào một cái rãnh nước rồi thả nó vào nuôi. Sau đó liền mời Cổ Tấn đi ăn cơm.

Cứ như vậy mấy ngày sau, có một ông chủ đầu ngành buôn bán nông sản trái cây tới thảo luận về vấn đề kinh doanh cung ứng nông sản. Cái doanh nghiệp buôn bán này có hai ngành kinh doanh, hắn ở bên dưới thu mua nông sản trái cây. Sau đó bán và phân phối cho các tiệm trái cây trong vùng, mà trong đó có một nhà lớn nhất cũng là sản nghiệp của hắn.

Giữa trưa, đối phương đã chán ăn cơm ở bên ngoài và đề nghị muốn đến dùng cơm ở nhà ông. Nhưng mà chủ vựa trái cây không có chuẩn bị cho việc này, vừa vặn có con cá này. Vợ của ông chủ liền gọi điện thoại hỏi xem nên chế biến như nào, sau đó thấp thỏm đem con cá này đi nấu.

Mà buổi cơm lần này, ông chủ cùng vị đầu ngành kia đều cực kì giật mình, bởi vì thịt con cá này quá ngon. Vốn dĩ cá của Cổ Dục câu được đều là hàng tuyệt phẩm, bên cạnh đó còn được dưỡng mấy ngày bằng nước giếng. Cho nên chất thịt của cá mà không ngon, không tươi thì mới là lạ.

Ăn xong bữa cơm, hai người nhớ mãi không quên. Tuy nhiên ông chủ vựa trái cây vì bận rộn nhiều việc, cho nên dù có ăn ngon cũng quên khuấy đi mất. Thế nhưng ông chủ doanh nghiệp nông sản kia lại khác. Sau khi trở về, thường xuyên nhớ tới chuyện con cá đó. Dẫn đến chuyện hôm nay lại tìm tới cửa hàng để hỏi mua vài con cá để đem về.

Mà ông chủ vựa trái cây này nghe xong nguyện vọng của vị kia thì cũng động tâm, liền cùng nhau tới nhà Cổ Tấn. Cổ Tấn còn đang tò mò vì sao hai vị này lại tới nhà mình làm gì, nhưng vừa nghe nói muốn mua cá là hắn liền hiểu ra, chính là vì Cổ Dục mà đến. Dù sao cá nhà Cổ Dục hắn cũng đã ăn, đúng là ăn rất ngon. Thế nhưng nhà hắn lại không còn, cho nên chỉ có thể đến tìm Cổ Dục.

“Ài, vậy mà tôi còn tưởng chuyện gì, chờ một lát.” Cổ Dục nghe Cổ Tấn nói xong, liền quay đầu đi lên trên lầu. Đối với những người khác mà nói, cá có thể ăn ngon chỉ có thể thấy nhưng không thể cầu. Nhưng đối với Cổ Dục mà nói, thứ này không đáng bao nhiêu tiền. Cho nên sau khi lên lầu, hắn vớt lên hai con cá ngẫu nhiên trong bể nước ngọt. Một con là cá Hồi Vân, hiện tại không ít thương gia cầm loài cá này để lừa gạt, nói là cá hồi.

Nhưng mà trên thực tế loại các này có giá rất rẻ.

Còn có một con cá Mè, cũng không biết đã câu lên khi nào nhưng hiện tại đã không còn nhỏ nữa rồi.

Hai con cá này, mỗi con cũng nặng tương đương nhau, tầm 2 kg cũng xem như không nhỏ. Cổ Dục sắp xếp dụng cụ gọn gàng xong liền xách hai con cá này xuống lầu.

“Cầm lấy!” Đến trước mặt Cổ Tấn, Cổ Dục đem cá đưa cho hắn.

Tuy nhiên, nhận lấy cá trong tay của Cổ Dục, Cổ Tấn vẫn chưa đi. Nhìn theo ánh mắt của hắn, Cổ Dục ngây ra một lúc mới có phản ứng. Ánh mắt này là muốn hỏi hắn giá của hai con cá này.

“Cái này, không lấy tiền đâu. Sau này còn phải dùng xe của anh nhiều đấy.” Hai con cá này Cổ Dục không hề để vào mắt, lập tức trả lời Cổ Tấn. Nhưng mà, Cổ Tấn lại lắc đầu nói.

“Cái này không được, nếu như là tôi ăn thì một chút tiện nghi như vậy tôi sẽ không khách sáo, cùng lắm thì sau này cậu dùng xe tôi không lấy tiền. Nhưng mà, hai con cá này là do hai người kia đặt mua, tôi không thể lấy cá của cậu mà kiếm tiền được. Hai con cá này bao nhiêu tiền, cậu nói con số đi.”

Nghe thấy Cổ Tấn nói như vậy, Cổ Dục cũng khẽ mím môi. Lời này nói cũng không sai, chính mình ăn thì đây là ân tình có thể nhận. Nhưng mà nói đem cá đi bán, vậy thì phải tính toán rõ ràng một chút. Đích thực Cổ Tấn so với Cổ Dục nhìn thấu đáo hơn nhiều.

Lúc này, Cổ Dục cũng cầm lên điện thoại lên mạng tra cứu một chút.

Cá Hồi Vân, cá Mè giá cả cũng tương đương nhau. Trên thị trường giá bán sỉ cũng tầm 80 tệ cho 1 kg, nếu như bán lẻ thì ăn chênh lệch 54 – 56 tệ một cân.

Dù sao, con cá này cũng là do Cổ Dục câu được trong tự nhiên, không phải nuôi trong ao. Hơn nữa còn được dưỡng trong nước giếng một khoảng thời gian, dựa theo cái giá bán này thì đúng là có chút thiệt thòi.

Cho nên Cổ Dục suy nghĩ trong một lúc, sau đó nhìn Cổ Tấn nói.

“Như thế này đi! Hai con cá này anh cứ xách về hỏi bọn họ một tiếng, xem họ có muốn mua hay không? Giá 400 tệ 1 kg. Nếu như bọn họ không cần, thì anh cứ cầm về ăn, còn nếu bán được thì cứ chuyển tiền cho tôi là được. Anh cũng có Wechat của tôi rồi mà.”

“400 một kg sao?” Chỉ vào hai con cá, Cổ Tấn có chút mơ hồ. Có nhầm hay không? Cổ Dục muốn bán hai con cá này 400 tệ một kg?

Phải biết rằng, Cổ Tấn thường xuyên đi lên thị trấn, những con cá này trên thị trường giá bao nhiêu hắn cũng có biết một chút. Cổ Dục muốn bán cá này gấp ba lần giá thị trường, có chút làm quá rồi.

“Không sao hết, anh cứ đi hỏi thử. Nếu bán được thì chuyển tiền cho tôi, không bán được thì cứ giữ lại ăn!” Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Cổ Tấn, Cổ Dục cũng chỉ cười trừ. Sau đó đẩy hắn ra cửa, rồi quay lại phòng bếp. Hiện tại cũng không còn sớm lắm, hắn phải chuẩn bị làm cơm trưa.

“Trưa hôm nay cần phải biểu diễn một chút tài năng!” Xắn tay áo lên đứng trước tủ lạnh, khóe miệng Cổ Dục không tự chủ liền vểnh lên. Có kỹ năng siêu đầu bếp, nấu nướng phải ra sức một chút thôi.

Lúc Cổ Dục đang chuẩn bị làm cơm trưa, ở một bên khác Cổ Tấn mang theo sự lo lắng xách theo hai con cái trở về nhà. Lúc hắn vừa về đến nhà, hắn phát hiện hai ông chủ kia vẫn đang ngồi trong nhà hắn trò chuyện với nhau.