Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 36: Bậc thầy sinh tồn



Đi xuống lầu làm một nồi lớn cháo hạt kê, sau đó lại đi câu cá.

Sự may mắn của hắn hôm nay, nói như thế nào nhỉ?

Cùng hôm qua so sanh có thể khôn bằng, nhưng muốn nói kém hơn thì cũng không đến nỗi, bởi vì lại câu được kĩ năng.

Kỹ năng lần này là...... bậc thầy sinh tồn.

Kỹ năng này rất lợi hại, dường như trong nháy mắt đã biến Cổ Dục thành Bear Grylls và Ed Stafford những bậc thầy sinh tồn dã ngoại. Nhưng vấn đề hiện tại, Cổ Dục là một tên Trạch Nam(+)......

(Bear Grylls và Ed Stafford là hai bậc thầy sinh tồn trong hai show truyền hình thực tế Man vs Wild (đàn ông đối đầu tự nhiên hoang dã) và Marooned with Ed Stafford (bị bỏ rơi cùng Ed Stafford) của Discovery Channel)

(+)Trạch Nam: từ ngữ để chỉ những người suốt ngày ru rú trong nhà, không chịu tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thuật ngữ này giống như Hikikomori của Nhật Bản.

Kể từ ngày hắn đến nơi này, số lần ra đến cửa đều có hạn. Nhất là sau khi hắn tự mình nấu nướng, dường như hai ngày nay hắn không có ra khỏi cửa. Hắn cần kỹ năng sinh tồn này làm cái gì? Đây là một vấn đề......

Giống như ai đó tặng một hộp ba con sói cho thái giám tổng quản trong cung, hắn cần cái này làm gì? Thổi bong bóng chơi à? Anh hùng mà không có đất dựng võ, đúng là có chút xấu hổ...

“Nói gì thì nói, nó cũng là một kĩ năng bậc thầy, cứ giữ lại đi!” Đây là lần đầu tiên Cổ Dục không có tâm trạng thử một kĩ năng mới, xem nó có dùng được hay không. Hắn lại lần nữa ngồi xuống tại đó tiếp tục câu cá.

Hôm nay Cổ Dục cố ý câu lên nhiều cá nước ngọt. Đến khi hắn ném toàn bộ số cá câu được vào bể thì đã sắp 9 giờ. Hắn đi vào phòng bếp lấy hai phần cháo hạt kê ra ăn, hắn một phần Vua Núi một phần. Sau đó một người một chó cứ vậy mà bắt đầu ăn.

Sau khi đang ăn cháo, Cổ Dục nhìn Vua Núi đang bị nhốt trong lồng. Hắn do dự một hồi rồi quyết định hôm nay sẽ thả Vua Núi ra. Ý tưởng này hắn giữ rất lâu, hôm nay cũng là lúc nên làm.

“Không được phản kháng! Không được cắn tao. Nếu mày dám cắn tao, tao sẽ nhốt mày cả đời trong này, hơn nữa đừng hòng được uống nước giếng!” Cầm xích sắt mà Cổ Kiến Quân đã sớm đưa cho, Cổ Dục đi tới phía trước cái lồng nói với Vua Núi.

Hắn biết Vua Núi nhất định sẽ hiểu, vì hắn nhìn thấy sự tinh khôn trong mắt nó.

Chiếc lồng từ từ mở ra, quả nhiên Vua Núi rất nghe lời. Ngoại trừ sự kích động trong mắt của nó, thì nó hoàn toàn không có hành động gì khác. Điều này khiến cho Cổ Dục thở dài một hơi.

Sau khi buộc dây xích lại, Cổ Dục mở cửa lồng. Tiếp đó, Vua Núi từ trong lồng đi ra, khi nó đứng trên mặt đất rồi, Cổ Dục liền cảm thấy một luồng sát khí ngút trời. Khí thế này của Vua Núi thực sự rất dọa người.

Nếu không phải Cổ Dục đã sớm trở thành bậc thầy chiến đấu và bậc thầy sinh tồn thì đã không chịu được. Mà lúc này, những con chó khác ở trong thôn dường như ngừng lại động tác, rồi nhìn về phía nhà của Cổ Dục. Ngay cả những con chó dũng mãnh được Cổ Kiến Quân huấn luyện cũng vậy.

Vua chó, không phải là thứ để gọi chơi. Nó có thể thống trị đám chó, mà bây giờ tất cả chó đều biết, vị vua của chúng đã trở về!

“Còn bày đặt tạo dáng!” Nhưng thật đáng tiếc, khí thế của Vua Núi bộc phát chưa xong thì Cổ Dục đã mang xích tới cửa. Tiện chân sút cho nó một cái rồi đem nó buộc ở cửa ra vào.

Không biết có phải ảo giác hay không mà khi Vua Núi nhìn Cổ Dục, trong ánh mắt nó lại lộ ra một sự u oán và cam chịu. Tuy nhiên nó vẫn rất nghe lời và đi tới cọ xát vào chân Cổ Dục, tỏ vẻ thần phục với hắn.

Không thể không nói hiệu quả của nước giếng đúng thật là tốt. Loại chó săn hung tàn như vậy mà dễ dàng bị thuần phục, đây cũng là điều ngoài ý muốn của Cổ Dục.

Sau khi buộc Vua Núi lại rồi, Cổ Dục liền vào nhà chơi. Đúng vậy, bây giờ cả ngày hắn ngoại trừ chơi ra thì cũng không biết làm gì tốt hơn. Cuộc sống nhàn nhã sao, cả ngày bộn bề nhiều việc vậy thì còn gọi gì là nhàn nhã? Ngày nào cũng ngồi trên sa lon xem TV, hay nằm ườn trên giường chơi điện thoại không phải thích hơn sao?

Tại sao phải tìm một thứ gì đó để mình làm?

Cổ Dục muốn như vậy, và cũng làm như vậy. Bây giờ hắn không thiếu tiền, tâm tình tương đối bình thản thích như nào cũng được.

Mà trong lúc hắn đang nghỉ ngơi, thì thôn Cổ Gia lại tiếp đón một nhân vật không được hoan nghênh.

“Này, anh Tấn. Cuộc sống dạo này thế nào? Sống có tốt không?” Trên đường đất trong thôn, lúc này đang có một người đeo balo hai tay đút vào túi giống bộ dạng của mấy tên lưu manh đi tới. Đột nhiên, ở từ xa hắn trông thấy xe của Cổ Tấn, lúc này Cổ Tấn đã lấy xong hàng chuyển phát nhanh cho Cổ Dục. Người này liền tiến lại gần cười rồi chào hỏi.

“Cổ Nhạc Thành? Tên nhóc nhà ngươi sao lại trở về đây rồi?” Thấy được người này Cổ Tấn cho xe đi chậm lại, đồng thời nhíu mày giọng điệu có chút vội vã hỏi.

“Ài, anh Tấn! Những chuyện nhỏ trước kia đều là quá khứ rồi, không bỏ qua được sao. Đúng rồi, anh là người hay đi trong thôn và trên thị trấn, tin tức cũng nhanh nhạy nhất đúng không? Tôi với anh nói chuyện này một chút.” Nghe được giọng điệu của Cổ Tấn, tên Cổ Nhạc Thành này cũng không thèm để ý mà tiếp tục vừa cười vừa nói.

Như đã nói lúc trước, trong một trăm tên vị thành niên ở bất kì một thôn xóm nào, đều có mấy tên không có chí tiến thủ. Cái tên Cổ Nhạc Thành này là một kẻ tệ nhất trong đám người như thế ở thôn Cổ Gia.