Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 133: Cậu đúng là không thành thật, đúng là trọng sắc khinh bạn  



Vòng quay ánh sáng, mỏ quặng của bảy chú lùn, khu vực phiêu lưu, …

Biểu diễn hải tặc, nhà hàng nướng BBQ…

Ở trong công viên, thời gian lúc nào cũng trôi qua rất nhanh. Một ngày như vậy thế là đã trôi qua, dù vậy cả hai đã chụp không ít ảnh, còn có mấy tấm ảnh cả hai chụp chung.

Lúc đi ra khỏi công viên, Tần Băng Lạc bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

"Alo, Nghiên Nghiên à… mình đang ở công viên Disneyland… cùng một người bạn… ăn cơm bây giờ sao… để mình hỏi ý đã…"

Tần Băng Lạc đưa tay che điện thoại, nghiêng đầu khẽ hỏi: "Tôi có một cô bạn thân ăn muốn mời chúng ta qua ăn cơm, đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau. Anh cùng đi với chúng tôi được không, nếu cảm thấy không tiện tôi sẽ từ chối…"

Triệu Dật nhún nhún vai vẻ mặt thoải mái trả lời: "Không thành vấn đề."

"Vậy chúng ta cùng đi chứ?"

Triệu Dật cười nói: "Đi."

Tần Băng Lạc lúc này mới cầm lên điện thoại di động trả lời: "Ừm! Mọi người đang ở nơi nào, gửi cho mình định vị đi. Bọn mình sẽ lập tức đón xe qua."

Hai người rời khỏi Disneyland, bắt xe đi tới địa điểm chỉ định.

Nhà hàng Hỷ Quảng Đông số 8.

Triệu Dật những đầu nhìn mỉm cười nói: "Ồ! Hỷ Quảng Đông số 8, đây là nhà hàng 2 sao Michelin. Tôi ở trên mạng từng thấy qua, có thể nói nơi đây chi phí cao nhất trong chuỗi nhà hàng 2 sao của Michelin..."

Tần Băng Lạc che miệng cười nói: "Đáng tiếc nhà hàng Ultraviolet một ngày chỉ có thể tiếp đãi 10 vị thực khách. Hơn nữa chỉ có thể đặt trước trên website, còn phải đặt trước ít nhất 3 tháng. Nếu không phải vậy tôi chắc chắn sẽ dẫn anh đi nơi đó để trải nghiệm một chút."

Triệu Dật đối với việc này trái lại có chút hiểu biết, hắn đáp lời: "Phòng ăn kia thực sự rất đẹp, nhưng mà tôi thật sự nể phục ông chủ của nhà hàng này. Họ có thể kiên định làm được đến mức như vậy đúng là quá tuyệt, hiện tại đa số đều không làm được như thế."

Tần Băng Lạc nở nụ cười đáp: "Nói rõ xem nào?"

Triệu Dật cười nói: "Phòng ăn này mỗi ngày chỉ tiếp 10 vị thực khách, mặc dù mỗi vị khách đều tiêu tốn chi phí không ít, đều mấy nghìn tệ trở lên. Nhưng dựa theo quy tắc ở đây thì đầu bếp là người quyết định món ăn không phải thực khách. Mặc dù thực khách không đông, cuối ngày doanh thu sẽ không nhiều. Nếu theo quy tắc thông thường thì khi nhà hàng có danh tiếng thì sẽ mở thêm chi nhánh, tăng thêm doanh thu nhưng vì vậy danh tiếng cũng sẽ giảm xuống. Cho nên tôi nghĩ ông chủ nhà hàng có thể một lòng kiên trì đi theo con đường này của mình, đúng là một người rất có tính cách.”

Tần Băng Lạc đồng ý nói: “Trên thế giới này tiền là vòng xoay không hồi kết, mặc dù đa số mọi người đều bận rộn kiếm tiền để sinh tồn, một bộ phận thì càng bận rộn thì càng kiếm tiền nhiều hơn. Nhưng dù sao vẫn có một nhóm nhỏ biết rõ mình thích cái gì, phải làm điều gì hơn nữa còn có thể kiên trì làm điều đó. Có thể nói, làm điều mình thích đến tột cùng thì đó mới chính là thành công.”

Triệu Dật cười vui vẻ nói: “Đúng vậy! Làm bất cứ điều gì đến tột cùng, lẽ tất nhiên sẽ có ngày thành công… trừ chuyện phạm pháp.”

Tần Băng Lạc nghe thấy lời nói của Triệu Dật, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Hai người được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng ăn ở bên trên, ở đó có hai nam một nữ đang ngồi. Hai người nam tuổi khoảng 24 - 25 tuổi, nữ thì 20 vẻ mặt xinh đẹp dáng người cao gầy, hơn nữa còn có đôi mắt hoa đào vô cùng đặc biệt.

“Lạc Lạc, ở đây…”

Cô gái khi nhìn thấy Tần Băng Lạc, khẽ vung tay vẫy. Tiếp đó ánh mắt lập tức dừng lại trên người Triệu Dật, ánh mắt khẽ lướt từ trên xuống dưới. Sau đó ánh mắt khẽ dừng lại vài giây ở chiếc đồng hồ trên cổ tay của Triệu Dật.

Tần Băng Lạc đến bên cạnh cô gái ngồi xuống, khẽ cười nói: “Mộc Dao, hôm nay không phải cuối tuần, vì sao cậu không lên lớp?”

Cô gái có đôi mắt hoa đào tên Mộc Dao khẽ mỉm cười nói: “Mình nếu mà lên lớp, làm sao có thể thấy được cậu và anh chàng đẹp trai này đi Disneyland chứ?”

Dừng lại một chút, cô duỗi ra ngón tay thon dài chỉ vào Tầng Băng Lạc, khẽ cười nói: "Cậu đó nha, không có thành thật chút nào, trọng sắc khinh bạn. Mình nhớ lúc nghỉ hè có mời cậu đi Disneyland, thế nhưng cậu trả lời thế nào nhỉ. A, ở đó quá nóng không muốn đi đâu, thế nhưng hôm nay thời tiết cũng dường như giống ngày hôm đó nha…"

Lúc này hai má Tần Băng Lạc có hơi đỏ lên, cô phản bác lời nói: "Nói nhảm, cậu cũng không phải là chưa từng đi. Hơn nữa, người cùng đi với cậu không phải quá nhiều sao sao, cho nên mình mới không đi."

Câu trả lời này của Tần Băng Lạc có chút tránh nặng tìm nhẹ, Mộc Dao mỉm cười cũng không tiếp tục trêu chọc Tần Băng Lạc, mà cô thoải mái đưa tay về phía Triệu Dật.

Mộc Dao chỉ vào hai người nam đang ngồi bên cạnh rồi giới thiệu: “Chu Văn Tĩnh, Trương Tử Sơn.”

Triệu Dật mỉm cười chào hỏi: “Xin chào.”

Chu Văn Tĩnh nhiệt tình đáp lại nói: “Chào cậu! Triệu Dật, nghe giọng nói của cậu dường như không phải người địa phương đúng không?”

Triệu Dật cười nói: “Đúng! Tôi là người Thiên Phủ.”

Nụ cười trên mặt Trương Tử Sơn giảm đi một chút, hắn nói: “Cậu là sinh viên đại học Thượng Hải sao?”

“Không phải! Tôi học ở Giang Châu, lần này đi New Zealand xong nên đi vòng về Thượng Hải, nhân dịp này đi chơi vài ngày…”

Mộc Dao ánh mắt lập tức sáng lên: “Lạc lạc, lúc trước nghe cậu nói muốn đi New Zealand mua ngựa, cậu và Triệu Dật là đi mua ngựa nên mới quen biết sao?”