Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 422: "Anh có ủng hộ em ở lại trường không?"



Lần trước đến đây, hắn chỉ là đi dạo qua một vòng.

Trong nhà mọi nơi đều được sắp xếp lại, có thể thấy đã được trang trí rất cẩn thận, bể bơi phía sau cũng được dọn sạch sẽ.

Triệu Dật đi lên tầng hai và bước vào phòng ngủ chính, phòng ngủ chính rộng rãi được sắp xếp gọn gàng, Triệu Dật mở cửa tủ quần áo, bên trong treo hai bộ đồ ngủ, một của nữ và một của nam. Kiểu dáng trông giống như trang phục của một cặp vợ chồng.

Đây hẳn là bộ đồ ngủ cô ấy chuẩn bị cho mình.

Triệu Dật đưa tay chạm vào nó, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt hắn.

Bây giờ có xe hơi, Diệp Thiến có thể trở lại đây mỗi ngày và sống ở đây, ngay cả khi cô ấy không trở lại vào các ngày trong tuần, cô ấy sẽ có thể sống ở đây vào cuối tuần.

Từ giờ trở đi, nơi này sẽ là nhà của Diệp Thiến.

Triệu Dật xoay người, tùy ý đi một vòng qua các phòng ngủ khác, phát hiện mỗi phòng ngủ cũng đều được thu dọn gọn gàng ngăn nắp. Mà trong phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ chính, ở trên giường có một con hổ bông tương đối quen thuộc, còn có rất nhiều con thú bông nhỏ khác.

Triệu Dật sửng sốt một lúc, sau đó tỉnh táo lại. Vài ngày trước, Diệp Thiến đã nói với chính mình rằng cô ấy hy vọng Bạch Nguyệt sẽ chuyển đến, đây hẳn là phòng ngủ của Bạch Nguyệt.

Sống một mình trong căn nhà lớn như vậy quả thực có chút cô đơn.

Nếu hai người sống cùng nhau, sẽ có thể nấu ăn cùng nhau, xem TV cùng nhau, đi học cùng nhau...

Chỉ là Bạch Nguyệt đang học năm cuối, Diệp Thiến thì học năm thứ ba. Hai người bọn họ còn có thể ở chung với nhau được nửa năm, thậm chí còn không được nửa năm. Dù sao thì Bạch Nguyệt vẫn luôn đang tìm một công việc. Một khi tìm được công việc thực tập thì chỉ sợ là phải rời khỏi nơi này.

Bạch Nguyệt...

Triệu Dật đứng ở cửa phòng của Bạch Nguyệt, trên khuôn mặt có một chút khó nghĩ.

Cô ấy thực sự yêu cầu chính mình đưa Bạch Nguyệt trở về và giả làm bạn trai của Bạch Nguyệt sao?

Là Diệp Thiến thực sự không lo lắng, hoặc cô ấy đang cố gắng thăm dò mình.

Yêu cầu bạn trai của mình trở thành bạn trai của một cô gái xinh đẹp như vậy, lại đưa cô ấy về quê gặp cha mẹ cô ấy...

Là cô ấy không lo lắng, hay là mình đang suy nghĩ nhiều?

Ngay khi Triệu Dật đang suy nghĩ, bóng dáng của Bạch Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở cầu thang.

Nhìn thấy Triệu Dật đang đứng ở cửa phòng, Bạch Nguyệt đột nhiên dừng lại, khẽ cắn môi rồi sau đó đi tới.

Triệt Dật lui ra khỏi cửa: "Tôi đang tùy tiện đi dạo một vòng, đây là phòng của cô đúng không?"

Bạch Nguyệt ừ nhẹ một tiếng: "Cơm đã chuẩn bị xong, chuẩn bị ăn thôi."

Triệt Dật cười nói: "Được..."

Triệt Dật đi hai bước, suy nghĩ một chút mới dừng lại, quay đầu lại: "Vừa rồi tôi không biết đây là phòng của cô, cho nên tùy tiện mở ra, cũng chưa đi vào bên trong nhìn."

Sắc mặt của Bạch Nguyệt hơi ửng hồng: "Không có việc gì."

Triệu Dật mỉm cười, đang định quay người rời đi, Bạch Nguyệt lại gọi anh: "Triệu đại gia... " .

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||

Triệu Dật nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt: "Hả?"

Bạch Nguyệt mím môi nói: "Cám ơn anh!"

Triệu Dật xua tay đáp: "Giúp đỡ người khác là một niềm vui. Đừng quá để ý những điều nhỏ nhặt này."

Khi Triệu Dật xuống lầu trở lại, Diệp Thiến đang xới cơm, nhìn thấy Triệu Dật thì cười nói: "Rửa tay, chuẩn bị ăn cơm nào."

Triệu Dật đến bên cạnh để rửa tay, đi đến bàn, nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn rồi cười nói: "Thật không ngờ, thì ra Bạch Nguyệt thích ăn hàng lại là một người có bản lĩnh như vậy nha.”

Diệp Thiến cười nói: "Đừng xem thường Nguyệt Nguyệt, cậu ấy nấu ăn rất giỏi đó. Cậu ấy sống ở chỗ này, em được rất nhiều lợi ích."

Triệu Dật khen ngợi: "Không tệ. Thật tốt khi có người bầu bạn lại là người có thể nấu ăn."

Diệp Thiến tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, Bạch Nguyệt hiện tại đã là học sinh cuối cấp, một khi tìm được công việc vào năm sau thì cậu ấy có thể sẽ không sống ở đây nữa..."

Triệu Dật cười nói: "Nếu cô ấy tìm được một công việc ở Bạch Bối này, vậy chẳng phải sẽ có thể sống tiếp ở đây sao?”

Diệp Thiến cười nói: "Em rất hy vọng như vậy, kỳ thực chỉ cần tiếp tục phát huy như vậy, em cũng có thể ở lại trường học..."

Triệu Dật cười nói: "Vậy tốt rồi. Nếu em thực sự có thể ở lại trường và tham gia vào việc dạy múa. Như vậy không chỉ gần nhà mà em còn có thể làm những gì mình thích..."

Diệp Thiến nhìn chằm chằm vào Triệu Dật: "Anh có ủng hộ em ở lại trường không?"

Trong lòng của Triệu Dật hơi xoay chuyển. Ở lại trường học sao?

Ở lại trường có nghĩa là cô ấy sẽ sống ở Bạch Bối. Trong lòng Triệu Dật thực sự rất vui. Nếu tất cả bọn họ đều tập trung ở trung tâm thành phố thì Triệu Dật có lẽ sẽ không thể đến được với tất cả.

Có một khoảng cách nhất định nhưng cũng không quá xa, không cần ngày ngày dính lấy nhau vẫn có thể duy trì gặp gỡ tốt đẹp.

Ít nhất trong bốn năm Đại học chính là như vậy.

Còn sau bốn năm đại học thì... để sau lại nói.