Bắt Được Đại Lão Chỉ Muốn Nằm Lười

Chương 1: Phản kháng bạo lực học đường phiên bản dành cho người lười? (1)



Trời mùa đông lạnh lẽo, một cô gái ngồi trên ghế đá dưới tán cây đã úa tàn. Sẽ không có gì nổi bật nếu toàn thân cô không ướt sũng, đầu tóc cũng ướt như thể vừa bị dội cho một xô nước. Vẻ mặt thiếu nữ lạnh nhạt, hai tay nắm thành nắm đấm đặt trên đùi, thoạt trông rất ấm ức.

Cũng may khu vực này không có nhiều người qua lại.

Trình Lan lạnh run, vừa mở mắt đã bị người ta tạt cho một xô nước giữa trời đông là cảm giác thế nào?

Cá mặn Trình Lan tỏ vẻ, không thể tha thứ. Báo hại cô phải tìm đồ để thay, phiền phức biết bao nhiêu.

Nhớ lại cảnh tượng trong nhà vệ sinh vừa rồi, Trình Lan không khỏi nhíu mày. Khứa tự xưng hệ thống trong truyền thuyết này đang hố cô có phải không!

"Ê nè Hố Cha."

Một lúc lâu sau không thấy có tiếng đáp lại, Trình Lan lại gọi: "Ê hệ thống Hố Cha."

Bấy giờ một vật thể hình cầu với hai cái cánh mỏng như cánh ve mới xuất hiện trước mặt cô, hai người giao tiếp không qua trò chuyện:

"Có chuyện gì?" Giọng điệu nó có vẻ vô cùng mệt mỏi.

"Kịch bản." Trình Lan kiệm lời.

"Cô không thể nói nhiều hơn một chút hay sao." Hệ thống âm u đáp.

Trình Lan: "Không."

"..."

Muốn lật bàn được không?

"Với lại tôi có tên đàng hoàng nhé, số hiệu 006 của bộ phận 989! Hố Cha cái gì mà Hố Cha!"

Trình Lan: "Hay mà."

Hệ thống mà có mắt thì chắc mắt nó đã trợn trắng cả lên rồi, không thèm đôi co mà truyền kịch bản cho Trình Lan.

Nguyên thân tên Hà Đinh, học trung học cơ sở năm cuối. Nguyên thân học khá giỏi, thành tích thường ở top 5, lại có ngoại hình xinh xắn, ban đầu rất được mọi người trong lớp chào đón.

Có người thích thì sẽ có người ghét, Hà Đinh bị lớp trưởng Kiều Tú Tú ghét vì tưởng rằng cô đã quyến rũ bạn trai của cô ta, đúng hơn là bạn nam mà Kiều Tú Tú thích.

Kiều Tú Tú là con út Kiều gia, ở huyện Huy nhỏ bé này thì Kiều gia được xem là nhà giàu số 1, anh cả Kiều gia lại làm bí thư huyện uỷ, rất có quyền thế. Ông bà Kiều gần bốn mươi mới sinh được mụn con gái là Kiều Tú Tú, được nuông chiều mà lớn, nhất là mẹ Kiều, rất thiên vị con gái của mình.

Kiều Tú Tú yêu đương lộn xộn, từ lớp sáu đã bắt đầu tán tỉnh nam sinh, thay bạn trai như thay áo. Tới cuối cấp, lớp A1 của Hà Đinh và Kiều Tú Tú có một nam sinh chuyển vào, một thiếu gia hư hỏng được gia đình chuyển về quê trải nghiệm, Lâm Dật.

Nếu như Kiều gia bề thế ở huyện Huy, thì Lâm gia là danh môn thế gia ở thủ đô. Lâm Dật kiêu ngạo lại dễ nổi nóng, thích bạo lực. Ở trường cũ gây ra không ít vụ ẩu đả học đường, nhà họ Lâm ép không nổi, mới chuyển về huyện Huy cho mọi thứ êm xuôi, cũng cho cậu ta trải nghiệm chút khó khăn khổ sở.

Lâm Dật vừa chuyển tới, ngày đầu tiên đã tán tỉnh Hà Đinh, tương tự, Kiều Tú Tú cũng say mê chàng thiếu gia từ thủ đô chuyển về này. Kiều Tú Tú không e ngại mà bày tỏ tình cảm của mình, quấn lấy Lâm Dật như cái đuôi nhỏ. Lâm Dật lại không để ý đến Kiều Tú Tú, nửa tán tỉnh nửa bắt nạt Hà Đinh.

Kiều Tú Tú biết, cũng biết Hà Đinh không đáp lại Lâm Dật, nhưng cơn ghen vẫn khiến cô ta không khống chế nổi mà chèn ép Hà Đinh. Hà Đinh ở trong lớp vốn hướng nội, không có bạn thân, thành tích học tập ở top năm cuối cùng vì chuyện bị bắt nạt mà tụt xuống mười mấy hai mươi hạng, giáo viên còn vì thế mà khó chịu với cô. Giáo viên chỉ biết cô vì vấn đề tình cảm mà tụt giảm thành tích, không cần biết là cô có thật sự tham gia vào mớ hỗn loạn đó không.

Hà Đinh không có sự giúp đỡ của bạn, không có sự giúp đỡ của giáo viên, còn gia đình Hà Đinh chỉ có mẹ, mẹ đã từng đến trường khiếu nại, song kết quả nhận lại là cửa hàng tạp hóa của mẹ bị người ta chèn ép đến mức suýt thì phải đóng cửa.

Hà Đinh chỉ đành nhẫn nhịn. Dù sao sự bắt nạt của họ cũng không gây hậu quả lớn gì, Hà Đinh nghĩ chỉ cần chịu đựng qua một năm là được.

Trình Lan ướt như chuột lột thế này, là nhờ xô nước của Kiều Tú Tú và đám bạn của cô ta ở trong nhà vệ sinh dội cho.

Trình Lan cảm nhận quần áo ướt dính lên da, vừa lạnh vừa khó chịu.

006 đúng lúc ngoi lên: "Giờ cô phải sống trong thân phận này, cô không định chấp nhận một cuộc sống thê thảm như vậy đâu nhỉ?"

Trình Lan híp mắt, thở dài một hơi.

"Ừ."

006 hào hứng: "Vậy thì cô mau làm gì đó đi! Lội ngược dòng? Vả mặt? Xử đẹp kẻ xấu? Bất cứ chuyện gì, tôi đây cũng có thể giúp cô! Đúng rồi, để tiện xưng hô thì tổng bộ sẽ ghép họ của nguyên thân với tên của người làm nhiệm vụ đó! Bắt đầu vả mặt thôi nào!"

Trình Lan đứng dậy.

006 phát sáng.

Sắp được thấy chủ nhân ra tay rồi!

Trình Lan bước ra cổng trưởng.

006: "?"

Trình Lan về nhà.

006: "..."

Mỉm cười. Jpg

Tất nhiên Trình Lan không chấp nhận bị người khác bắt nạt như vậy, nhưng nếu để nói làm gì đó.. Thì Trình Lan không muốn làm gì cả.

Dáng vẻ này cũng đâu thể đến lớp được nữa.

Dựa theo ký ức của nguyên thân, Trình Lan đi bộ về, qua các đường lớn ngõ nhỏ, ở đâu cũng có người đưa mắt nhìn cô. Chịu thôi, dáng vẻ thảm hại này thu hút ánh nhìn vậy cơ mà.

Lấy chìa khóa giấu dưới chậu cây để mở cửa, Trình Lan quan sát ngôi nhà hai tầng dưới góc nhìn của riêng mình, ngôi nhà nằm trong ngõ nhỏ, cổng sắt sơn màu xanh sáng đã tróc sơn, sân nhà nhỏ, được trồng mấy chậu cây xinh xinh. Phòng Hà Đinh ở tầng 2, cô đi lên, mở tủ tìm quần áo khác để thay.

Tủ đồ của cô gái đơn giản, nhiều màu sắc nhưng không có màu nào nổi bật. Trình Lan chọn áo phông màu xanh bơ với quần dài kaki, thay cả đồ trong rồi nằm vật ra giường.

Nhà nhỏ phòng nhỏ, phòng của nguyên thân không rộng bao nhiêu, kê vừa đủ một giường, một tủ hai buồng và một bàn học, bên cạnh để thêm giá sách nhỏ. Không gian tràn ngập hương vị học đường, gió lạnh mùa đông thỉnh thoảng thổi qua song cửa, rất thoải mái.

Trình Lan yêu mùa đông, đơn giản vì mùa đông ngủ rất ngon, mùa đông là mùa lười của Trình Lan.

Chăn nệm màu vàng rơm với họa tiết doraemon đáng yêu, thơm mùi nước xả vải, gối mềm mại, hệ thống đã offline rồi, không ai làm ồn đến cô cả. Trình Lan nằm ngủ thoải mái đến quên trời đất.

Tới lúc trời sẩm tối, Trình Lan tỉnh vì đói, và vì Hố Cha đã online làm ồn quá.

"Này này, cô.. Đúng là hết nói nổi mà! Cô không tính đi làm nhiệm vụ sao? Không lẽ định ở thế giới này mãi?"

Trình Lan nằm sấp, tay quấn chăn, đáp lại: "Không làm. Không phải cậu nói là nhiệm vụ chỉ để định hướng thôi à. Không làm cũng được."

006 tức mà không làm gì được, ai mà không muốn đi theo con đường đã vạch sẵn lại còn có ích? Trình Lan thì hay rồi, từ chối thẳng nhiệm vụ luôn.

006: "Cô không định rời khỏi thế giới à? Không đạt tiêu chuẩn là sẽ bị reset lại đấy, nghĩa là cứ lặp đi lặp lại thế giới này mãi thôi. Sẽ buồn chán lắm đó!"

Trình Lan: "Không reset đâu."

006: "?" Alo?

"Đã nói là phải tiếp cận đối tượng cốt lõi rồi giành được sự tin tưởng của người ta mà! Cô còn chưa giải quyết xong vấn đề của nguyên thân thì sao mà giải quyết đối tượng cốt lõi được chứ!" 006 thiếu điều muốn gào lên.

Được rồi, nó vốn không phải là một hệ thống dịu dàng.

Trình Lan vẫn tiếp tục tích chữ: "Giải quyết được."

006: "..."

Chắc tôi nên kiếm một nơi yên tĩnh để trút bực quá.

006 nhịn rồi nhịn, rốt cuộc bó tay với sâu lười này, lại offline về xin chỉ thị của tổng bộ.

Tổng bộ rõ ràng đã nói Trình Lan là một nhân vật rất được, làm nhiệm vụ với cô sẽ rất nhàn vì năng lực của Trình Lan cao top 1. Song sau khi kí khế ước thì nó bỗng cảm thấy nhận xét này không đáng tin chút nào. Trình Lan có vẻ cợt nhả nữa, cái biệt danh "Hố Cha" kia.. Má, năng lực nghiệp vụ của nó cũng tốt lắm nhé, chưa có ai bảo nó hố người ta cả. Hu hu..