Bắt Được Em

Chương 7: Giống như một đôi



Khi Từ Du Chính trở về, liền đến hỏi Tiểu Thúy chuyện Chu Giai Kỳ vào phòng sách. Tiểu Thúy chỉ nói cô ấy vào không quá ba phút, sau đó vui vẻ chạy ra liền quay về phòng ngủ, sau đó Tiểu Thúy có lấy lý do mang nước ấm lên liền thấy cô ấy đang ngồi, loay hoay với hai cuốn sách ấy.

Từ Du Chính cùng Tần Quách Hiền liền nhìn nhau tỏ thái độ nghi ngờ, cô ta là sát thủ chuyên nghiệp hay sao mà lại có thể tìm hai phút liền có thể. Nhưng sau đó thì sao, vì sao tìm được món đồ đó lại không đi, không lẽ ở lại đợi nhiệm vụ khác. Cho đến khi anh đến phòng ngủ, liền chết lặng vì những thứ anh nhìn thấy lúc này. Cô gái nhỏ đang ngủ gật, cũng phải thôi, khi anh dời khỏi công ty cũng đã hơn mười một giờ đêm. Lúc này cô còn thức thì quả nhiên là do ngày ngủ nhiều quá. Tất cả những tờ giấy vương vãi trên đất đều có thể hiểu được rằng cô đang giải các bài toán của đề thi. Nhìn từa đề cuốn sách cô lấy, miệng Từ Du Chính chỉ có thể mỉm cười ai oán. Rốt cuộc là do cô ngây thơ không có ý niệm, hay là do cô che giấu quá kĩ đây.

Anh không nói gì chỉ nhẹ nhàng ôm cô trở lại chiếc giường ngủ.

Ngày hôm sau lại liền chuẩn bị xe đưa cô đi học. Chuỗi ngày của cô chỉ liên tiếp như vậy, một tuần lễ trôi qua những ngày sau đấy Từ Du Chính vẫn không hề chạm vào Chu Giai Kỳ khiến cô nghi ngờ mình ăn không ngồi rồi quá nhiều, huống hồ nữa là ngày nào Chu Giai Kỳ cũng nhận được một tờ chi phiếu có mệnh giá giống nhau. Nhưng Chu Giai Kỳ cô biết, không công ắt không lên nhận, cô chỉ lẳng lặng đặt những tờ chi phiếu đó vào ngăn kéo bàn, không hề cất giấu vào nơi cô đang tích trữ.

Bản thân cô cũng nhận ra rằng không hề nhìn thấy bóng dáng người mẹ của mình đâu nữa, bất chợt cô nhớ lại lời nói của mình với Từ Du Chính, không lẽ anh ta thực sự đã ra tay rồi. Trong lòng thấp thỏm lo âu nhưng Chu Giai Kỳ không biết nên làm như nào. Những ngày qua, lúc nào cũng là cô ngủ rồi Từ Du Chính mới quay trở về biệt thự. Cô không nhịn được, buổi chiều, Chu Giai Kỳ lại một lần nữa nhấc điện thoại lên gọi cho anh:

- A lô

- Tiên sinh, hôm nay anh về sớm được không, tôi có chuyện muốn nói.

- Được.

Quả nhiên Từ Du Chính là người nói được làm được, buổi tối hôm ấy tám giờ anh đã có mặt ở nhà. Chu Giai Kỳ nhẹ nhàng hỏi anh chuyện của Dương Hiền Nhị liền được anh nói, anh đưa bà ấy đi cải tạo, không thể để bà ấy tiếp tục đánh bạc, điều này khiến Chu Giai Kỳ nhẹ nhàng đi được phần nào.

Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng mà cúi mặt xuống.

Vì nụ cười thoáng qua ấy, đêm này Từ Du Chính đã lại một lần nữa chạm vào Chu Giai Kỳ rồi.

Ngày hôm sau Chu Giai Kỳ vẫn phải dậy sớm để đi học, khác với mọi hôm, tờ chi phiếu của Từ Du Chính lại thêm một số không ở sau cùng. Một đêm ngủ cùng anh được năm trăm vạn. Người có tiền quả nhiên rất hào phóng, hoặc là bản thân Chu Giai Kỳ nhớ lại câu nói của Từ Du Chính, nếu cô phục vụ tốt có thể tôi sẽ bo thêm cho cô.

Ra là vậy, Chu Giai Kỳ cuối cùng cũng hiểu được rồi.

Hai người cứ như vậy, nhưng dường như lại nói chuyện với nhau nhiều hơn, Chu Giai Kỳ nhiều khi có những bài toán khó vẻ mặt đăm chiêu lại khiến người lạnh lùng như Từ Du Chính để ý, anh chỉ nhìn qua một chút liền ra ngõ cụt của cô và hướng dẫn cô làm lại, ai ngờ mới chỉ ở lại nơi này hai tháng, Chu Giai Kỳ đã nhanh chóng giải được rất nhiều bài toán khó.

Dần già cuối cùng hai người không còn ngượng ngùng từ những câu chuyện nói với nhau, những ngày đi học về Chu Giai Kỳ còn chủ động nấu bữa tối, hai người nhẹ nhàng tình cảm giống như một cặp đôi đang yêu nhau không hề có sự giàng buộc nào hết. Chu Giai Kỳ nhận được những thay đổi trong lòng mình. Cô thường ngóng anh mỗi buổi tối đợi anh đi làm về, thậm chí đôi lúc không tự chủ được nhìn ngắm anh thật lâu. Nhưng có lẽ những điều này vẫn chưa thể giúp Từ Du Chính bớt đi được sự nghi ngờ đối vơi Chu Giai Kỳ.

Tất cả mọi hành động của cô đều được Tần Quách Hiền âm thầm theo dõi.

Ngày hôm đó Chu Giai Kỳ vui vẻ chạy đến nói chuyện với Từ Du Chính, cô muốn cuối tuần anh có thể để cô trở về nhà cũ, đã lâu rồi cô chưa về thăm cha, với lại ngày đó cũng là ngày sinh nhật ông ấy, có lẽ anh trai cô cũng trở về. Từ Du Chính mặc dù không muốn, nhưng vẫn chấp nhận để cô dời đi, nhưng khi cô bước chân ra khỏi cổng căn biệt thự cũng là lúc anh bắt đầu kế hoạch hành động của mình.

Chu Giai Kỳ vui vẻ, ngập tràn hạnh phúc trong những ngày được ở cạnh cha và anh trai. Nhưng đến buổi sáng ngày thứ hai khi quay trở lại biệt thự, liền có một chuyện khiến cô quả thực không dám đối mặt. Tất cả người làm đều bị phạt quỳ trước sảnh lớn. Khi cô vừa bước vào sảnh liền bị một người vệ sĩ mặc quần áo đen cưỡng chế ép cô quỳ xuống cạnh những người ở nơi này.

Vốn chưa hiểu rõ chuyện gì đang sảy ra liền nhận được ánh mắt thâm trầm của người đàn ông cao lãnh đang ngồi ở phía sô pha phía đối diện. Anh ta không hề lên tiếng nói môt lời, chị nhẹ nhàng dùng bàn tay xoay xoay chiếc nhẫn ở bàn tay còn lại.

Tần Quách Hiền lạnh lẽo lên tiếng:

- Chỉ cần các người nói ra ai là người đã vào phòng sách, đương nhiên sẽ có một con đường sống.

- Tôi vào. - Chu Giai Kỳ liền lên tiếng, điều này cô không thể phủ nhận, ngoại trừ hôm đầu tiên cô vào nơi đó một mình thì những ngày sau đều là vào cùng Từ Du Chính, điều đó cô không phủ nhận, bởi cô hoàn toàn không làm gì trái với lương tâm của mình hết.

- Còn ai nữa.

- Không phải tôi, tiên sinh không phải tôi.

Cuối cùng Từ Du Chính cũng lên tiếng:

- Vật đó, tôi đã tẩm thuốc tím, hiện tại chỉ cần dùng chanh vắt lên tay mỗi người, liền nhanh chóng hiên lên màu từ những ngón tay, tôi đã cho mọi người một con đường sống, nhưng không ai lựa chọn nó cả, vậy có nghĩa là con đường còn lại chỉ có chết.

Lúc này cả người Tiểu Thúy ngã bịch xuống đất, một âm thanh lạnh lẽo cũng vang lên, là một vật nhỏ màu đen, lúc này bản thân Chu Giai Kỳ mới biết hóa ra biệt thự mất trộm đồ, hơn nữa món đồ này đối với Từ Du Chính chắc chắn rất quan trọng. Nhưng hắn liền bắt cô quỳ nơi này, nghĩa là hắn chưa từng tin tưởng cô sao.